Chỉ có Hứa Thanh đứng ở đó, nhắm mắt, trong đầu hiện lên từng cảnh diện
kiến Đại Đế lúc trước, đáy lòng dần dần dâng lên một sự bi ai.
“Đại Đế, sắp vẫn lạc rồi sao…”
Hứa Thanh lẩm bẩm dưới đáy lòng, hắn cảm nhận được ý ủy thác, ủy thác
này là Nhân tộc.
Lúc lâu sau, Hứa Thanh mở hai mắt ra, nhìn về phía Chấp Kiếm cung, chắp
tay bái một cái, rời đi với ánh mắt phức tạp.
Bầu trời ban đêm.
Trắng sáng ít sao, gió nhẹ lướt qua, Hứa Thanh đi trên đường, áo phấp phới,
tóc dài xõa ra.
Gió ở đây không giống gió của quận Phong Hải.
Không ẩm ướt như vậy, mà hơi khô.
Thổi vào người đưa tới cảm giác xa lạ.
Hứa Thanh lặng lẽ đi về phía trước, trong đầu hiện lên chuyện xảy ra sau
khi đến Hoàng Đô này, chuyện này nối tiếp chuyện kia, hắn cần chút thời gian
để lắng đọng.
Cứ như vậy, sau một hồi lâu, Hứa Thanh nhìn thấy hồ nước ngoài phủ đệ
của Ninh Viêm. Dưới ánh trăng, hồ nước này giống như một cái gương, phản
chiếu màn trời, nếu nhìn lâu sẽ nảy sinh một ảo giác, giống như trăng trong hồ
càng chân thật hơn trăng trên bầu trời.
Thời gian dần trôi, một đêm trôi qua.
Hứa Thanh về đến phủ đệ, tĩnh tọa nguyên một đêm, từng chuyện xảy ra
trong một ngày này đều hiện lên ở đáy lòng. Cuối cùng lúc trời sáng, hắn ngẩng
đầu nhìn về phía Chấp Kiếm cung, khẽ thở dài.
Trời vừa sáng, thẻ ngọc đưa đến phủ Thập hoàng tử cũng đã có hồi đáp.
Thập hoàng tử từ chối, đồng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325912/chuong-1753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.