Tiếng lòng của Đội trưởng, Hứa Thanh không nghe thấy được.
Nhưng hắn chú ý tới ánh sáng trong mắt Đội trưởng, trong trí nhớ lần trước
nó phát sáng như thế này, là khi Thất Huyết Đồng xây dựng tông môn tại
Nghênh Hoàng Châu, U Tinh mặc tiên y xa hoa lướt qua từ trên không.
Lúc ấy, Đội trưởng nhìn quần áo U Tinh, ánh sáng trong mắt mãnh liệt y
như hiện tại.
Hiển nhiên chỉ cần có loại dám rêu rao đi qua trước mặt hắn, phần lớn đều
tạo thành hấp dẫn mãnh liệt đối với Đội trưởng.
Hứa Thanh lắc đầu, lười đi thuyết phục cái gì, hắn đã thành thói quen rồi.
Mà trong mấy ngày kế tiếp, chuyện phát sinh trên người Đội trưởng, cũng
chứng thực suy đoán của Hứa Thanh…
Hắn quả thật là, coi trọng cái bánh lông kia.
Có lẽ là xuất phát từ hiếu kì, cũng có lẽ là vì kết giao bằng hữu, Đội trưởng
lặng lẽ rời đi, đi theo quả bóng lông trên màn trời, nhiều lần muốn tới gần chơi
đùa cùng nó.
“Đại Mao Mao chờ một chút, ta chỉ có thời gian nửa tháng, nếu như ta
không chào hỏi quen biết một chút cùng ngươi, sau này ta nhất định sẽ tiếc nuối
hối hận, đại lục Vọng Cổ nhiều mao mao như vậy, duy chỉ có ngươi đặc biệt
nhất.”
Nhưng khả năng là ngôn ngữ không chân thành, hoặc là ánh mắt không
thuần khiết, cho nên mỗi lần không đợi Đội trưởng áp sát quá gần, thì toàn thân
hắn đã lấp lánh ánh sáng, chớp mắt một cái đã mất đi tung tích.
Bị truyền tống đi.
Nhưng tinh thần kiên nhẫn của Đội trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325896/chuong-1737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.