“Cho nên đừng nhìn ta hao phí một viên huyết nhục Xích Mẫu, nhưng mười
cái lông kia có ý nghĩa cất giữ lớn hơn hết thảy.”
“Ngươi vui vẻ là được rồi.” Hứa Thanh không muốn để ý tới, nói xong thì
nhắm nghiền hai mắt, yên lặng đả tọa.
Mắt thấy như vậy, Đội trưởng hóa thành nhuyễn trùng, leo đến một bên,
thoải mái nằm ở đó, đáy lòng suy nghĩ kia mười mấy sợi lông nên lợi dụng thế
nào, mới có thể tối đa hóa lợi ích.
Cứ như vậy, trong lúc bánh lông tiếp tục phát cuồng cắn xé với bầu trời, thời
gian chậm rãi trôi qua. Rất nhanh lại qua bảy ngày, cơn tức của bánh lông vẫn
chưa tiêu, nhưng thời gian nó ngủ say đã đến rồi.
Dù là đáy lòng không cam lòng, nhưng nó vẫn không thể không trở về Ninh
Dương châu, trở lại trên mặt đất, thu hồi lông tóc, một lần nữa biến thành cổ
trận, không nhúc nhích.
Đám người Hứa Thanh cũng đến lúc rời đi.
Thế là trong sự đề phòng của quận Thái An, một đoàn người Hứa Thanh đi
tới trên trận pháp. Giữa ánh sáng lấp lánh, truyền tống khởi động.
Mà vào thời khắc truyền tống, trận pháp này đột nhiên rung động mấy lần,
như bánh lông ngủ say phát hiện ra khí tức để nó chấp nhất, muốn tỉnh lại,
nhưng lại không cách nào làm được.
Cuối cùng, giữa lúc ánh sáng trận pháp không tình nguyện lấp lánh, bóng
dáng chúng người biến mất tại quận Thái An.
Hành trình từ nay về sau vượt qua nhiều đại vực, mấy lần truyền tống, chợt
có khó khăn trắc trở, nhưng chỉnh thể coi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325897/chuong-1738.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.