Tử Huyền theo bản năng quay đầu, trong mắt mang theo nước mắt, dùng
sức nắm lấy tay của Hứa Thanh, giống như bản năng của người sắp chết đuối,
cho đến khi tay mình đều trắng bệch cũng không có chút buông lỏng nào.
Một lát sau, nàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng mỉm cười với Hứa Thanh.
"Ta thất thố rồi."
Hứa Thanh lắc đầu, không buông tay.
Tử Huyền nhắm hai mắt lại, sau vài hơi thở lại mở ra, nàng thu hồi tất cả
yếu đuối, trong mắt lộ ra vẻ kiên định, đang muốn đẩy cửa đại điện trước mặt.
Hứa Thanh giơ tay kia lên, cùng ấn lên trên với nàng.
"Ta sẽ đi với ngươi."
Trái tim của Tử Huyền run lên, nhìn lấy Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng nhìn nàng.
Một lúc lâu sau, hai người họ đồng thời dùng sức, cánh cửa Phượng Điểu
đại điện trước mặt bọn họ chậm rãi mở ra theo tiếng kêu vang vọng.
Một mảng đen kịt lan tràn như mực từ bên trong cánh cửa, bao phủ bóng
dáng của hai người họ.
Cùng lúc này, Thánh Lan đại vực từng là đô thành của Thiên Phong hoàng
triều nay đã thuộc về Thất hoàng tử.
Hắn mở phủ ở đây, dưới trướng rất nhiều, khí thế như cầu vồng.
Ngoại trừ những người theo bản thân, mẫu tộc cũng sắp xếp không ít người
đến nơi này phụ tá, còn có thần uy của Thiên Lan Vương khiến hắn trở thành
độc nhất vô nhị ở Thánh Lan đại vực này.
Không có khác biệt lớn với phong địa.
Cho dù là Thánh Lan đại công cũng tránh né uy phong của Thiên Lan
Vương, mặc dù không đến mức thần phục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325854/chuong-1695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.