"Ta thích con số ba."
Tổng Minh cười khẽ, hiền hòa thong dong.
Cùng lúc này, quận Phong Hải, trong vùng đất Tiên Cấm, trước Phượng
Điểu đại điện.
Khi cánh cửa mở ra, màu đen nuốt chửng mọi thứ, không chỉ là bóng dáng
của Hứa Thanh và Tử Huyền, mà còn có tinh thần của bọn họ, tất cả đều hòa
nhập thành một thể trong sự lây lan của màu đen này.
Một hình ảnh không biết là thật hay là hư ảo xuất hiện trong mắt bọn họ.
Đại điện trong mắt yên tĩnh trống trải, lạnh như Địa ngục.
Chỉ có một bức tượng điêu khắc đứng ở giữa, giống như bị niêm phong
trong một lồng giam.
Tượng điêu khắc này giống như một nữ tử trung niên, tương tự như Tử
Huyền, nhưng rõ ràng là không phải, tướng mạo của nàng lộ ra vẻ ung dung,
biểu cảm mỉm cười, hai mắt lộ ra từ bi, vị trí khóe mắt còn có mấy nếp nhăn
giống như đuôi cá, rất rõ ràng.
Nàng hơi cúi đầu, nhìn về phía hai tay đặt trước người.
Nơi đó có một ngọn đèn.
Giống như vật quý giá nhất cuộc đời này của nàng.
Đèn này được chế tạo từ đá tím, giống như Tử Kinh Hoa nở rộ, đậu phía bên
trên là một con Phượng Điểu màu tím, cánh chim mở rộng, sống động như thật.
Giây phút nhìn thấy ngọn đèn này, cảm giác đau đớn trong đầu Hứa Thanh
lập tức mãnh liệt, ký ức bị mất lần lượt hiện lên.
Hắn xoay người nhìn về phía Tử Huyền, hắn nhớ lại rồi, lúc trước mình
từng vào nơi này, nhìn thấy mấy hình ảnh liên quan đến Tử Huyền, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325855/chuong-1696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.