Những điều này, hắn cũng báo cho Tử Huyền trên đường đi, vì vậy sau khi
đến đây, hai người họ không có bất kỳ chần chờ nào, mỗi người đều bước
xuống phía dưới, trong phút chốc, bóng dáng của bọn họ rơi vào bên trong, một
địa cung rộng lớn chiếu vào mắt khi hai bọn họ giáng lâm.
Nơi này có chút khác biệt với năm đó Hứa Thanh đến.
Lúc trước, nơi này tràn ngập dị chất, nồng đậm như sương mù, mọi thứ đều
vặn vẹo, đại địa đều bị huyết nhục bao phủ.
Nhưng trước mắt, dị chất nơi này đã tiêu tán chín phần, mặt đất không còn
huyết nhục mà để lộ ra hình dáng phế tích.
Hắn nhìn chằm chằm, đại điện hoàn chỉnh rất ít, phần lớn đều sụp đổ.
Cảm giác cổ xưa, dấu vết của năm tháng dần trôi, đặc biệt rõ ràng ở nơi đây.
Còn có một cây cột cực lớn sừng sững trên mặt đất tràn ra hào quang, chiếu
sáng mọi thứ.
Có lẽ là bởi vì số lần tới quá nhiều, cho nên Tử Huyền rất quen thuộc nơi
này, giờ phút này nàng đứng giữa không trung, hít sâu một hơi, cơ thể nhoáng
một cái, đi thẳng xuống phía dưới.
Hứa Thanh đi theo phía sau.
Hai người một trước một sau, tốc độ rất nhanh.
Thời gian không dài, một đống phế tích sụp đổ xuất hiện ở phía trước Hứa
Thanh và Tử Huyền.
"Chính là nơi này."
Bóng dáng của Tử Huyền dừng lại, nhẹ giọng mở miệng.
Trong lòng Hứa Thanh cũng có gợn sóng, nơi hắn lấy được bình Quang Âm
chính là nơi này, vì thế hắn ngưng mắt nhìn, không mở miệng, đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325853/chuong-1694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.