Khổ Sinh sơn mạch, gió không thổi, cát không bay, vạn vật yên tĩnh, chúng
sinh trầm mặc.
Chỉ có bầu trời đỏ thẫm, ánh sáng như máu đang không ngừng lan tràn ra,
tựa như bầu trời bị thương, máu nhuộm bát phương.
Trên nóc nhà, giọng nói của Thế Tử vang vọng trong thế giới tràn đầy tĩnh
mịch này, nói tới nhân quả liên quan cùng với Thần Linh.
"Ta không phải Thần Linh, trong cơ thể cũng không có thần nguyên."
"Nhưng ta cũng có quyền hành, chỉ là không giống cùng với Thần Linh...
Nó không phải đến từ nhen nhóm Thần Hỏa, mà là đến từ chúc phúc của Thiên
Đạo Vọng Cổ."
"Cho nên ta không cách nào chỉ ngươi làm thế nào để khống chế thần
nguyên của bản thân, ta chỉ có thể cho ngươi một cái phương hướng, đó chính là
đói."
Thế Tử nhìn về phía Hứa Thanh.
"Đói?" Hứa Thanh trầm ngâm, một lát sau đưa mắt nhìn đội trưởng.
Trong trí nhớ của hắn, mỗi lần đội trưởng trông thấy máu thịt Thần Linh,
tựa hồ đều xuất hiện một bộ dạng vô cùng đói khát.
Đội trưởng trừng mắt nhìn, không nói chuyện.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.
"Hứa Thanh, thời gian của chúng ta không nhiều lắm." Trên nóc nhà, Thế
Tử thu hồi ánh mắt, nhìn qua màu đỏ tươi lan tràn ở phía chân trời và nhẹ giọng
mở miệng, sau đó đi về phía trước một bước.
Trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh kia tan biến trong thiên địa, cùng nhau
biến mất còn có Hứa Thanh.
Đội trưởng cũng không ngoài ý muốn với việc hai người rời đi, y duỗi lưng
một cái, mở túi trữ vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325631/chuong-1472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.