Hứa Thanh thích yên tĩnh, bởi vì yên tĩnh có trợ giúp cho quá trình suy nghĩ,
hắn thích suy nghĩ.
Chỉ là giờ khắc này, ở trong trời đất yên tĩnh như thế, hắn ngay cả năng lực
suy nghĩ cũng đều có chút không chuẩn bị được, hắn cảm nhận được suy yếu
cực hạn, ngón tay cũng không cách nào di động dù chỉ một chút.
Hắn càng cảm nhận được cái lạnh mà hắn ghét nhất.
"Thật lâu..... Đã rất lâu....." Hứa Thanh suy yếu thì thào trong đáy lòng,
đã từ rất lâu hắn không thể nghiệm lại loại cảm giác lạnh băng khi còn bé này
rồi.
Thân thể rét lạnh và xâm nhập cả linh hồn, lạnh băng từ trong tới ngoài,
khiến cho thân thể của hắn không thể khống chế mà không ngừng run rẩy.
Ý thức có chút mơ hồ.
Trong lúc mơ hồ, Hứa Thanh giống như nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng,
trong tấm hình có một thiếu niên vô cùng bẩn leo ra từ bên trong vô số tử thi,
khó khăn vùng vẫy đi về phía trước, chỉ vì sống sót.
"Thật ra, cảm giác như hiện giờ, khi còn bé... Ta liền đã có, vả lại không chỉ
một lần."
Hứa Thanh thì thào.
Vô số lần đói đến gần như tử vong, vô số lần trong lòng lạnh đến tuyệt
vọng.
Vì sống sót, trước kia hắn cái gì cũng đã nếm qua, vỏ cây đã là vật rất xa xỉ,
khi đói bụng đến cực hạn, bùn đất cũng có thể giúp hắn đỡ đói.
"Cho nên, thật ra Thế Tử sai rồi, có lẽ lão nên để lại cho ta có một chút khí
lực, như vậy mới có thể càng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325632/chuong-1473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.