Vào thời khắc này, sắc trời đã sáng.
Vô tận ánh sáng mặt trời tung bay, chiếu rọi trên bóng lưng Hứa Thanh,
cũng hoàn toàn chiếu rọi trên Triêu Hà Sơn.
Hào quang rực rỡ mỹ lệ, rất đẹp, rất tuyệt.
Hứa Thanh rời đi.
Từ trước tới nay, thật ra khát vọng của hắn cũng không quá phức tạp, hắn
chỉ muốn đi đến Triêu Hà Sơn, tế bái trước mộ phụ mẫu.
Cho đến hồi lâu, Hứa Thanh đi đến dưới núi, quay lại nhìn ngọn núi tràn ra
hào quang bảy màu trong thiên địa, chăm chú nhìn thật lâu.
"Về sau, nếu không còn bất cứ tiếc nuối nào, ta muốn sống ở chỗ này."
Hứa Thanh nhẹ giọng thì thào, nhắm mắt lại.
Mấy hơi thở sau, khi lần nữa mở ra, hắn thu tất cả suy nghĩ trong lòng lại,
trong mắt lại lộ ra vẻ lạnh lùng, quay người đi xa, bước chân càng lúc càng kiên
định.
Hứa Thanh muốn đi tới một chỗ hạp cốc ở dưới uyên hải ngoài Triêu Hà
Sơn, chỗ đó cách Triêu Hà Sơn không xa, cũng là nơi hình thành một đạo Triêu
Hà Quang sau cùng trong ghi chép.
Hắn chuẩn bị đi qua điều tra một lần, xem có tồn tại manh mối gì hay
không.
Phía dưới uyên hải giống như là hai thế giới khác biệt so với phía trên,
sương mù ngăn cách ánh mặt trời, âm hàn ngăn cách ấm áp.
Hứa Thanh đi theo thân núi Triêu Hà Sơn đi vào bên trong bóng tối, tốc độ
càng lúc càng nhanh, hóa thành một đạo tàn ảnh, trong bóng tối càng lúc càng
đậm, cho đến khi đi đến tận cùng của Triêu Hà Sơn.
Cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325217/chuong-1058.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.