Nếu đã không yêu, vậy tại sao lại có thể khiến đối phương phải đau khổ? Nếu đã là nghiệt duyên, vậy cứ ngày ngày ở bên nhau để làm gì? Ân oán của đời trước buộc họ không thể tồn tại tình yêu. Nhưng ở đời đâu ai biết trước được điều gì? Trái tim của họ, vốn dĩ đã sớm nhảy ra khỏi chiếc lồng sắt, chạy về phía đối phương mà rung cảm mất rồi!
Tại sao tình yêu này lại có quá nhiều ngăn trở như vậy? Mỗi ngày phải đối diện với khoảng cách lúc gần lúc xa, lại phải lo lắng làm sao để trái tim này thôi thổn thức, mệt mỏi, thật sự là rất mệt mỏi!
Ngăn trở giữa tình yêu và thù hận là một chặng đường dài không hồi kết, buộc con người phải mạnh mẽ đi lên, vượt dòng thời gian, không ngại gian khó mà tìm đến nhau. n oán đời trước, tại sao lại bắt buộc đời sau phải gánh chịu hậu quả? Trái tim, vốn làm sao có thể bị lí trí làm chủ được? Yêu mà không thể đến, đó sẽ là điều đau khổ nhất. Nếu như biết trước sẽ mãi chỉ là hai đường thẳng song song, vậy mà còn cố gắng vấn vương sợi tơ hồng, như vậy còn có nghĩa lý gì nữa? Trải qua khó khăn gian nan như vậy, họ làm sao có thể tìm được nhau trong chặng đường đầy gian truân?