Lâu Minh Tuyết cảm thấy gần đây mình có chút mập nhưng chắc do hắn nuôi mình quá tốt, ăn uống dinh dưỡng.
Mò ra bụng thịt mềm mềm, y nhíu mày, hẳn là không phải cái kia đi, hủy bỏ một khả năng, y tiếp tục trải qua cuộc sống đầy đủ no nê.
Đại chiến gần tới, không khí toàn bộ quân doanh đều nặng nề, hàng năm trước mùa đông Man tộc đều sẽ vì lương thực mà xâm lấn, bọn họ cũng vì thế mới thủ tại chỗ này.
Liên tiếp mấy ngày không có nhìn thấy Tạ Ngự Khi, Lâu Minh Tuyết mặc dù thoạt nhìn rất là tự nhiên, thật ra tâm lý lại có chút khó chịu. Bất quá dù cho tâm lý đang khó chịu, y theo tính cách của mình cũng sẽ không biểu hiện ra, ngược lại còn có thể càng thêm dương dương tự đắc.
Về phần thân thể nhạy cảm, biện pháp kia cũng có chút hữu hiệu, có dịch thể bên trong, lãng huyệt cũng không thời thời khắc khắc đều ngứa, hấp thụ dịch thể đến cạn khô.
Đêm hôm ấy, Lâu Minh Tuyết bị một trận ngứa ngáy làm tỉnh giấc, nhíu chặt mày, hô hấp nóng rực, trong mắt ẩn ẩn ***. Tính khí hạ thân ngẩng cao đầu, dù y xóc lộng cỡ nào cũng bắn không ra, hai cái tao huyệt phía sau khát khao khép r mở vào, tích cực tìm kiếm dịch thể nam nhân.
Hoa huyệt còn đỡ hơn một chút cắn chặt lấy phân thân được cắm vào, nhưng hậu huyệt hư không khiến y nhịn không nổi.
Y một tay cầm lấy chăn một tay xóc lấy tính khí đã sưng đau, tâm lý khó chịu mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-y-kho-lam-quan-y-nan-vi/1354693/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.