Thời Niệm ngồi trên xích đu, lẳng lặng nhìn người đàn ông cao lớn đang ngồi cặm cụi vun xới cho những gốc cẩm tú cầu sum sê ở góc vườn. Cánh tay phải của anh vẫn chưa làm việc nặng được, những vết thương trên người đang kéo vảy khiến động tác của anh không được tự nhiên lắm, nhưng anh vẫn cố tìm việc gì đó để giết thời gian, nếu không thì chỉ đi ra đi vào căn phòng nhỏ ấy cũng khiến anh có vẻ bức bối rất nhiều.
- Tần Chinh, mấy hôm nay trí nhớ anh có tiến triển gì không?
Bàn tay đang xúc đất của anh khựng lại, anh vẫn không nhìn cô mà khẽ lắc đầu.
Thời Niệm cũng không phải bức thiết muốn anh tìm lại trí nhớ ngay, nhưng mấy hôm trước cô cùng anh đi tái khám, sau khi chụp chiếu cẩn thận, bác sĩ bảo rằng vết tụ máu trong đầu của anh đã tiêu biến gần hết rồi. Vết thương da thịt cũng hồi phục rất nhanh, thế nhưng triệu chứng mất trí nhớ của anh vẫn không được cải thiện chút xíu nào cả.
Điều này làm Thời Niệm và ba mẹ chồng khá lo lắng, sợ rằng chứng mất trí sẽ theo anh suốt cuộc đời sau này. Tần Chinh còn bao nhiêu hoài bão lớn chưa thực hiện, giờ lại chỉ có thể quanh quẩn trong nhà với cô, đó thật sự là một thiệt thòi lớn của anh.
- Hoa của em tươi tốt thật đấy. Em trồng à?
- Không phải. Là một chàng ngốc trồng giúp em đấy. Khi không lại kiếm việc cho em làm thôi.
Bóng lưng anh thẳng lại, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483183/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.