Có lẽ nụ cười trong nước mắt này của Thời Niệm quá mức gây chú ý, Tần Chinh phát hiện ngay khi thấy bả vai cô run lên dữ dội.
Mặt anh nóng bừng, cảm thấy mất mặt vô cùng. Thế nhưng anh không dám làm ra phản ứng mạnh mẽ nào cả, chỉ nhẹ ôm lấy cô rồi lẩm nhẩm:
- Anh biết chuyện này là anh vô lý, nhưng... có buồn cười đến thế sao? Em... chừa cho anh chút mặt mũi với. Vợ à...
Hai tiếng “vợ à” đầy tha thiết pha lẫn một tí ngượng nghịu của anh lấy lòng Thời Niệm thành công rồi. Cô hít sâu một hơi, cố thu lại tiếng cười khẽ của mình, khụt khịt mũi nói trong ngực anh:
- Được, nể tình anh gần đây chăm sóc cho em rất tốt, em không cười anh nữa.
Khẽ đẩy anh ra, cô đưa tay vuốt nhẹ gương mặt bí xị của anh, nói rất khẽ, rất chậm:
- Em biết anh còn nhiều thắc mắc cũng như hoài nghi về mọi chuyện trong quá khứ. Nhưng em nghĩ, có một số chuyện anh phải tự mình nhớ ra, sau đó đưa ra lựa chọn. Em không muốn anh đứng ở góc độ người nghe trong những chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của anh. Tần Chinh, em sẽ chờ anh nhớ lại mọi chuyện. Nếu như anh vẫn không thể... em xem như ông trời đã đưa ra lựa chọn muốn chúng ta tiếp tục ở bên nhau.
Lời nói này khẳng định cho suy đoán của Tần Chinh. Thời gian gần đây anh vẫn cảm giác trước khi anh gặp nạn lần này đã có gì đó xảy ra, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483184/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.