Chương trước
Chương sau
Thời gian như chững lại, lúc Tần Chinh cố hết sức kéo được chiếc áo ra khỏi đầu thì Thời Niệm cũng sực tỉnh vội quay mặt đi với vành tai đỏ lựng.Tần Chinh điềm nhiên bảo với cô:

- Tôi không sao!

- Ừm.

Không có động tác khác, Tần Chinh chờ mãi vẫn thấy cô còn đang đứng đó xoắn tay vào nhau, anh nhướng mày hỏi:

- Em định tắm cùng hử?

Câu nói này khiến Thời Niệm sực tỉnh, màu đỏ trên vành tai nhanh chóng lan dần đến hai gò má. Cô vội vã quay người lắp bắp:

- Đâu, đâu có. Vậy, vậy, vậy em ra ngoài trước. Anh, anh cẩn thận đừng làm ướt vết thương đấy nhé!

Cánh cửa đóng sầm lại, Tần Chinh thở mạnh một hơi rồi dùng tay xoa xoa mũi. Thực ra nếu như ban nãy Thời Niệm can đảm một chút mà nhìn thẳng vào mặt anh thì đã phát hiện được, vẻ mặt của anh vừa rồi cũng không bình tĩnh được như lời nói. Sống ba mươi mấy năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh lâm vào tình thế ngượng ngùng như vậy. À mà không phải, anh cũng không nhớ ra trước kia mình có trải qua hay chưa, nhưng trực giác khẳng định là chưa. Tần trung tá không nhịn được lướt ánh mắt xuống cơ thể trần trụi của mình, tốt, xem như muốn cơ bắp có cơ bắp, bụng vẫn còn mấy cái múi lờ mờ lấp ló. Nói như vậy, cô vợ nhỏ của anh nếu không hài lòng thì chắc cũng không đến nỗi thất vọng chứ? Anh có cần tranh thủ tập luyện hình thể trở lại sớm hay không?

Nghĩ một hồi mới nhận ra mình càng nghĩ càng chệch hướng, lại nhớ tới chiếc bụng bé xinh đang gồ lên của Thời Niệm, Tần Chinh lại cảm thấy nóng bừng cả mặt. Anh thế mà lại nổi lên suy nghĩ muốn thu hút sự chú ý của một người phụ nữ đang thai nghén! Lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ vẩn vơ đang xâm chiếm tâm trí, anh cẩn thận mở vòi nước rồi lau mình.

Thời Niệm như chạy trối chết ra khỏi phòng tắm, không dừng lại ở phòng ngủ mà chạy đến tận sân. Ngồi trên chiếc xích đu nhỏ, cô để làn gió đêm mát rượi thổi dịu khuôn mặt nóng bừng của mình. Thật là mất mặt mà! Đầu cô bị nước vào rồi mới nghe lời xúi giục của Thư Hân, cái gì mà bám sát không rời, cái gì mà ngày đêm tận tụy? Không khéo bây giờ trong mắt Tần Chinh cô đã trở thành người phụ nữ biến thái có sở thích rình mò người khác rồi. Càng nghĩ càng xấu hổ, Thời Niệm úp mặt vào cánh tay, không kềm được nghiến răng rên rỉ.

Nếu bây giờ có Tần Đình ở cùng bọn họ thì tốt rồi, không khí gượng gạo sẽ được thằng bé điều tiết suôn sẻ. Thế mà cô lại nghe lời Thư Hân để nó lại với ông bà. Theo lời cô ấy nói là để bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, nhưng như thế này có phải là bồi quá lố rồi không? Nhất định là anh sẽ nghĩ cô là người không đứng đắn, vác cái bụng bầu đi câu dẫn đàn ông. Chết mất thôi!

Mãi đắm chìm trong thế giới xấu hổ của mình, Thời Niệm không hay rằng từ nãy giờ mọi hành động của mình đã nằm trọn trong mắt người đàn ông đang tựa bên cửa sau lưng. Tần Chinh nhìn bộ dạng nhấp nhổm hết cắn móng tay xong lại tự gõ đầu của Thời Niệm, anh cảm thấy đáng yêu cực kỳ. Nét tĩnh lặng đoan trang thường tuy cũng phù hợp với bộ dạng nhu mì của cô, nhưng nét hồn nhiên này cũng không kém. Anh cảm thấy mình cũng có khiếu chọn đó chứ?

Rốt cuộc Thời Niệm cũng không thể nào ngồi mãi trên xích đu để nuôi muỗi như thế, cô đành miễn cưỡng bước vào nhà đi ngủ. Tần Chinh vẫn trong giai đoạn phục hồi vết thương, cô không thể nào vì sự mặt mũi của bản thân mình mà khiến cho anh không có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ.

Khi Thời Niệm bước vào nhà lại không thấy Tần Chinh đâu cả. Cô theo quán tính đi đến phòng ngủ liền phát hiện ra bệnh nhân cô cần chăm sóc bây giờ đã yên vị trên giường và đang lâm vào giấc ngủ say. Thời Niệm không kềm được thở phào nhẹ nhõm. Như thế cũng tốt, đỡ phải cho cô ngượng ngùng, cũng không cần tìm cớ này cớ nọ để bảo anh ngủ trên giường với cô.

Vẫn ngượng ngùng khi nghĩ đến cảnh tượng xảy ra trong phòng tắm lúc nãy, Thời Niệm không dám nhìn Tần Chinh thêm mà vội rón rén bỏ dép ra rồi trèo vào phía bên trong giường. Cô cứ ngỡ rằng động tác của mình đã rất nhẹ nhàng rồi sẽ không khiến người ở trên giường phát hiện, nhưng cô nào biết khi cô vừa đặt lưng xuống giường thì người đang nhắm mắt ngủ ở trên giường bỗng nhiên hé mắt ra nở một nụ cười tinh quái. Nhát như thế mà cứ kiếm cớ trêu chọc anh cơ đấy!

Vốn dĩ Thời Niệm nghĩ rằng đêm nay mình sẽ khó thể chìm vào giấc ngủ sau màn mất mặt lúc nãy, ai biết được vừa chạm vào gối nằm một lúc, hai mắt của cô đã díp lại rồi ngủ say lúc nào cũng không hay. Người bên cạnh đợi một lúc đến khi nhịp thở cô gái bên cạnh trở nên chậm rãi và đều đặn mới mở mắt ra.

Nghiêng người về phía cánh tay lành lặn còn lại, Tần Chinh chống má lên lòng bàn tay quan sát con mèo nhỏ ngủ say bên cạnh. Vợ của anh thật sự rất xinh đẹp, không phải vẻ đẹp sáng ngời rực rỡ mà lắng đọng và tươi mát như nước hồ thu, càng nhìn càng cảm thấy thu hút. Giây phút gặp gỡ đầu tiên trong bệnh viện, thứ khiến anh cảm thấy bất ngờ không phải là thân phận và gia thế hiển hách của chính mình, mà chính là không nghĩ đến mình còn có một cô vợ nhỏ còn đang mang thai đang chờ anh từng ngày từng giờ.

Tần Đình rủ rỉ với anh rằng, mẹ chưa bao giờ tin rằng bố đã ra đi, mỗi tối vẫn ôm lấy cậu thì thầm rằng bố sẽ quay về, sẽ không để mẹ con cậu bơ vơ. Chính niềm tin mãnh liệt của Thời Niệm là thứ giúp cô chống chọi qua những khổ cực thai nghén, là động lực để Tần Đình quyết tâm làm chỗ dựa cho mẹ và em bé để chờ đến ngày bố trở về.

Mẹ anh kể rằng đứa trẻ trầm tĩnh như Tần Đình đã có lần đánh nhau với bạn học vì bị chế nhạo mồ côi bố còn phải ở với dì ghẻ, rằng sau khi đứa trẻ ấy ra đời thì cậu sẽ bị đá ra đường. Chuyện cổ tích đều viết như vậy, nhưng Tần Đình biết, mẹ kế của cậu là ngoại lệ. Mặc dù sau lần tẩn cho bạn học một trận ấy, Tần Đình đã phải chịu phạt quỳ nửa ngày nhưng cậu chưa bao giờ hối hận, chỉ nài xin ông bà đừng để cho mẹ biết. Để một đứa trẻ đem hết tâm sức ra đối đãi hẳn cô vợ nhỏ của anh cũng bỏ ra tình cảm xứng đáng như vậy.

Tần Chinh kéo chiếc chăn đắp cho cô cẩn thận, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên gò má thanh mảnh kia, sau đó đẩy gối mình sát bên gối Thời Niệm rồi nằm xuống. Hơi thở nhẹ nhàng của cô như một điệu nhạc yên bình vỗ về trái tim anh, hương cỏ xanh từ mái tóc dài bên cạnh thoảng qua chóp mũi như một liều mê hương an thần cực mạnh đưa anh dần chìm vào trong giấc ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.