Chương trước
Chương sau
Cuộc sống của Thời Niệm qua bao sóng gió rốt cuộc cũng xem như trời quang mây tạnh, bất chấp việc Tần Chinh vẫn chưa thể tìm lại được ký ức ngày xưa. Nhận thấy rằng việc cho hai vợ chồng một không gian riêng có ảnh hưởng nhiều đến việc phục hồi trí nhớ của Tần Chinh, bà Tần cũng đành chấp nhận cho cô dọn về căn nhà nhỏ trong hẻm Hoàng Lan với mong muốn rằng trong thời gian tới tình hình của anh cũng cải thiện hơn.

Sau khi thay đổi tâm thái khi đối diện với Thời Niệm, bà Tần nhận ra cuộc sống của mình cũng nhẹ nhõm rất nhiều. Vì chỉ khi bà dùng thái độ bao dung và bằng phẳng khi đối xử với người khác, những gì bà nhận được còn nhiều hơn thế. Ông Tần dường như cũng quan tâm đến bà hơn trước, trong cách hành xử hàng ngày cũng trở nên hiền hòa và trân trọng bà hơn rất nhiều.

Còn người vui sướng nhất phải kể đến Tần Đình. Gia đình vui vẻ hòa thuận giúp cậu bé dỡ bỏ hết những chướng ngại tâm lý trước đây, biến thành một cậu nhóc ngoan ngãn thường ngày và nũng nịu khi cần thiết. Bà Tần cũng sửa lại thói quen chiều chuộng vô độ như trước, nhưng cũng vô cùng trân trọng cảm xúc thân thiện này của cháu trai. Bà cũng nhận ra hạnh phúc lúc này mình có được phần nhiều là nhờ vào Thời Niệm.

...

Căn nhà nhỏ vẫn im ắng nằm dưới tán hoàng lan vàng rực, khu vườn cẩm tú cầu bây giờ cũng rực rỡ hơn với những sắc màu khác lạ.

Tần Chinh mở cửa bước trên con đường trải đầy sỏi nhỏ, cố mường tượng xem hình ảnh này đã bao giờ xuất hiện trong trí nhớ mình hay chưa. Tuy thứ anh nhận được chỉ là một màn sương mù lãng đãng, nhưng cái không khí quen thuộc ở đây lại khiến thần kinh đang căng thẳng của anh được xoa dịu cấp tốc.

Bác sĩ ở bệnh viện hàng đầu thành phố cũng thăm khám cho anh rất kỹ càng, trong đầu anh có khối tụ máu đè ép lên một bộ phận não, vị trí khó khăn cho việc phẫu thuật nên chỉ có thể áo dụng cách trị liệu bằng thuốc, phải chờ khi máu bầm tan ra mới có hy vọng khôi phục lại trí nhớ. Việc này không gấp, lại cũng không thể nói rõ chính xác là đến bao giờ sẽ thành công. Những gì anh có thể làm lúc này chỉ có thể là chờ đợi.

Bước qua ngạch cửa nhỏ, Tần Chinh đã có thể nhìn thấy chiếc bóng thướt tha của Thời Niệm đang loay hoay trong phòng ngủ. Bây giờ cô có thể hoạt động bình thường với cường độ vừa phải, mặc dù chiếc bụng gồ lên đã có phần vướng víu. Tần Đình đã dùng hết hai đêm ở bệnh viện cùng anh, tỉ tê kể hết những khổ sở mà cô ấy phải chịu khi dựng dục đứa trẻ này. Anh cũng không ngờ trông vẻ ngoài cô yếu đuối mà lại có nghị lực phi thường như thế.

Thời Niệm cũng không phải ra sức gì nhiều, nhà này đã được Thư Hân gọi người đến giúp dọn dẹp từ hôm trước. Thời Niệm vốn ngại ngùng khi phải nhờ vả cô ấy vào lúc này, nhất là khi bạn thân này của cô vừa kết hôn không bao lâu. Nhưng cô đã quên phong cách làm việc dứt khoát của Thư Hân, chỉ trong một buổi chiều mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, Thư Hân còn lấy lý do hưởng tuần trăng mật mà lẩn mất tránh bị Thời Niệm càu nhàu.

Nói ra cũng thật trùng hợp, chàng trai mà Thư Hân chọn làm chồng hóa ra lại là anh chàng đội trưởng cảnh sát điều tra Ôn Hằng, người Thời Niệm chưa từng gặp mặt nhưng đã nghe danh rất nhiều qua những lời càm ràm của Thư Hân. Bọn họ là oan gia, càng đánh càng thân thiết, rốt cuộc đánh đến độ về chung một nhà. Bởi vì nghĩ đến hoàn cảnh thai nghén mệt mỏi của Thời Niệm, Thư Hân đã không mời cô tham dự đám cưới của mình. Cho nên đứng trước việc nhỏ cỏn con này, cô ấy rất nhiệt tình lo liệu chu toàn cho cô bạn thân.

Dĩ nhiên Tần Chinh không thể nhớ ra Ôn Hằng, cũng không hề biết Thư Hân là ai, nhưng anh không tránh khỏi cảm thấy may mắn vì bên cạnh cô lúc ấy vẫn còn có người đỡ đần và quan tâm. Nhìn khuôn viên nhà được chăm sóc cẩn thận, có thể thấy người kia cũng bỏ không ít công sức đốc thúc.

Tần Chinh nhìn cô qua lại như con thoi trước mặt, bỗng dưng lại sinh ra cảm giác sốt ruột và lo lắng:

- Em... cẩn thận đừng làm quá mệt. Có gì cứ để đấy từ từ sắp xếp lại, hay gọi người làm cũng được. Đừng bê vật nặng, nếu em cần giúp đỡ, tôi... còn một cánh tay vẫn lành lặn đây này.

Nghe thấy những lời này của anh, động tác sắp xếp đồ của cô vẫn không chậm nhịp nào, nhưng ở góc độ mà anh không thấy được, bờ môi hồng lại khẽ cong lên. Thời Niệm biết, cho dù trí nhớ anh không có, nhưng bản năng gìn giữ và trân trọng cô vẫn vẹn nguyên như lúc trước. Nếu không thì vì sao anh lại chấp nhận rời xa bố mẹ đến sống ở đây cùng cô? Nếu như anh vẫn còn cảm giác, cô sợ gì không có cơ hội.

- Em không mệt. Anh mệt rồi thì đi nghỉ trước đi nhé. Em đi làm bữa trưa.

Thấy anh mấp máy môi muốn nói gì đó, cô nhanh chóng tiếp lời:

- Yên tâm, em biết lượng sức mình, sẽ để cho vú Trương giúp em khi cần.

Vú Trương là do mẹ chồng không yên tâm về tình hình sức khỏe của Thời Niệm, sợ cô vất vả nên kiên quyết cho người đến hỗ trợ vào buổi cố định trong ngày. Thời Niệm biết mình từ chối cũng không được đành nghe theo sự sắp xếp của mẹ chồng, nhưng những thứ nằm trong khả năng của mình thì cô vẫn muốn đích thân làm lấy, tỷ như... chăm sóc cho anh chồng thương binh này của cô.

Thư Hân cũng nói rồi, “nhất cự ly, nhì tốc độ”, cô phải tận dụng những ngày bên nhau này đánh thức tình cảm ngủ quên trong anh. Thể diện thì không thể ăn được, bưng lấy thể diện mà mất chồng thì là thất bại của một người phụ nữ.

Bản lĩnh thuyết phục người khác của luật sư cao siêu đến mức nào chứ, không bao lâu thì Thư Hân đã có thể dễ dàng thao túng tâm lý cô bạn thân của mình, chuẩn bị cho kế hoạch cưa đổ anh chồng mất trí này của Thời Niệm.

Thời Niệm nghe cô ấy truyền thụ bí quyết, mặc dù lỗ tai ngượng đến mức đỏ bừng nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Thư Hân nói vô cùng có lý. Xưa kia cô hưởng thụ sự theo đuổi thầm lặng của anh quá nhiều, cớ gì phải ngại khi trả lại cho anh tương xứng?

Tần Chinh nhìn bóng cô gái thong dong bước ra khỏi phòng ngủ, sau đó quay sang nhìn chiếc giường nho nhỏ trải ga phẳng phiu cùng hai chiếc gối được đặt sát bên nhau, đột nhiên cảm thấy bối rối. Không phải chứ? Cô không định bảo anh ngủ cùng giường đấy chứ? Cô không ngại, còn anh thì ngại chết đi được.

Mang tâm trạng rối bời dùng xong bữa tối, đến công đoạn đi tắm thì Tần Chinh lại phải đối diện với một thử thách mới: Cánh tay phải của anh bị thương và vài chỗ trên người anh đều có thương tích cho nên vô cùng khó khăn trong việc cởi đồ và tắm giặt. Ở bệnh viện có hộ lý nam giúp anh xử lý, bây giờ về nhà lại lâm vào thế kẹt. Vất vả lắm mới rút được chiếc quần dài đầy vướng víu bằng một tay lành lặn, Tần Chinh loay hoay mãi vẫn không thể kéo chiếc áo qua khỏi đầu, đột nhiên cửa phòng tắm vang lên tiếng gõ khiến anh giật nảy mình:

- Tần Chinh, anh được không? Có cần em giúp gì không?

Nghe thấy giọng nói mềm mại ấy vang lên, lúc này động tác của Tần Chinh càng thêm lóng ngóng, xoay trở mãi vẫn không rút được chiếc áo ra khỏi đầu. Tầm nhìn bị hạn chế, lại thêm sàn nhà tắm trơn trợt, anh vô ý xoay phần eo bị thương đụng vào bồn rửa mặt. Tần Chinh không kềm được một tiếng kêu đau, người bên ngoài nghe thấy lại càng thêm gấp gáp:

- Tần Chinh! Có chuyện gì vậy?

Lời cô vừa dứt, Tần Chinh chưa kịp nghĩ phải trả lời thế nào thì cửa phòng đã bật mở. Cứ như vậy, với chiếc áo còn che kín phần đầu, Tần Chinh cứ thế đứng trân người trước ánh nhìn thảng thốt của cô vợ nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.