Tần Chinh ngồi trên giường bệnh nhìn cô gái xinh đẹp đang lặng lẽ gọt táo cho mình ở bàn trà. Mái tóc dài uốn lượn tận eo, vài sợi tóc mai quẩn quanh viền mặt tú lệ, vẻ đẹp thanh thuần khiến anh không rời mắt.
Cô ấy bảo mình là vợ của anh, tính cả thời gian anh mất tích thì bọn họ kết hôn đã hơn một năm, cô ấy hiện đang mang thai hơn sáu tháng. Anh còn có một đứa con trai với người vợ trước, năm nay cậu nhóc vừa tròn chín tuổi.
Có một điều Tần Chinh cảm thấy rất thú vị, tuy cô vợ này của anh chỉ là mẹ kế nhưng nhìn thấy sự quý mến mà nhóc Tần Đình dành cho người cô ấy, người ngoài không thể nào không nghĩ họ là mẹ con ruột. Đứa bé trai ấy cứ như gà mái mẹ lúc nào cũng quay xung quanh Thời Niệm, giành hết mọi việc tay chân dù nhỏ nhất để chăm sóc anh. Đến cả việc chăm sóc hay giúp bố đang bị thương ở tay phải, cậu nhóc cũng không hề để mẹ động đến một ngón tay.
Tần Chinh nhìn cô gái thở dài chịu thua trước nhóc Tần Đình đang lăng xăng chăm sóc bố, cảm thấy vẻ bất lực trên mặt cô thật sự rất là đáng yêu. Từ cô gái này, cái nhíu mày đơn giản cũng trở nên thu hút anh một cách lạ kỳ, khiến anh thỉnh thoảng lại ngây ngẩn mấy ngày nay.
Từ cảm giác xa lạ lúc ban đầu cho đến sự xót xa khi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi trên đôi má gầy gò kia, Tần Chinh đã dần dần trở nên quen thuộc với cảm giác có cô bên cạnh. Thời Niệm không hề nóng vội muốn anh chấp nhận, cũng không hề trách cứ khi anh không thể nhớ ra bất cứ điều gì về cô. Thái độ tiếp nhận bình thản ấy khiến anh giảm bớt áp lực hơn nhiều so với lần gặp mặt người được giới thiệu là mẹ ruột của anh. Mẹ anh đã ôm lấy anh khóc rất nhiều, bố anh cũng đỏ hoe hai mắt.
Trong màn nước mắt ấy, anh nhìn thấy một cô gái nép bên cạnh cửa lặng lẽ nhìn anh, chỉ một ánh nhìn lướt qua đã khiến tim anh như lệch một nhịp. Cảm giác ấy không đến từ vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô, mà xuất phát từ sâu thẳm trong anh. Cho đến giờ phút sau này, mỗi khi đối diện với Thời Niệm thì bản năng muốn che chở trong anh đột nhiên bừng lên mãnh liệt. Không phải là cảm xúc của một người anh lớn như khi đối mặt với Thu, thứ tình cảm này với anh thật xa lạ và đầy quyến luyến, nó là ham muốn chiếm hữu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.
Sau khi hỏi câu hỏi ấy và nhận được câu trả lời chắc chắn của anh, Thời Niệm không hề khóc lóc khổ sở như mọi người vẫn lo lắng. Cô chấp nhận sự thật một cách nhanh chóng, chẳng biết tìm đâu ra sức lực mà bắt đầu muốn chăm sóc cho anh. Tần Chinh nhìn đôi mắt nặng trĩu mỗi khi cúi xuống của cô, anh biết cô đã kìm nén cảm xúc rất nhiều, cho nên lời từ chối vừa chạm đến môi đã bị anh nén xuống. Cứ như vậy, cả gia đình họ lại ở bên nhau, dù vẫn còn ngăn cách.
Từ cái hôm nhận được tin Tần Chinh còn sống, cả nhà lâm vào trong niềm hân hoan chưa từng có. Bằng Tổ Quốc ghi công đương nhiên bị thu hồi, di ảnh trên bàn thờ trong từ đường bị dọn sạch trong vòng một nốt nhạc. Ông bà Tần như trẻ ra cả mười tuổi, có người còn nhìn thấy người đàn ông cứng rắn như ông Tần tìm một góc khuất khóc nức nở vì hạnh phúc quá đột ngột này.
Vui sướng qua đi, hai người bắt đầu lo lắng cho Thời Niệm. Ngoài tin tức Tần Chinh còn sống và đang trên đường trở về bệnh viện quân y chữa trị gấp, còn có một tin cực kỳ quan trọng: Tần Chinh mất trí nhớ.
Sau khi niềm vui sướng lắng lại, ông bà đối mặt với thử thách mới. Thời Niệm vẫn chưa được thông báo hai tin tức này, bởi vì cô đang mang thai, sức khỏe lại không tốt mấy. Bà Tần sợ con dâu bị sốc nên lần lữa mãi không nói được, chỉ đành nhờ đến cứu viện của ông Tần:
- Bây giờ làm thế nào để cho Thời Niệm biết đây. Sức khỏe nó đang không ổn, mới hôm kia còn phải truyền nước vì không ăn uống được gì... Lỡ như nó biết con trai chúng ta quên hết rồi, liệu nó có...?
Ông Tần thở dài không nói, lần đầu tiên trong cuộc đời ông cảm thấy do dự. Thế nhưng sự trở về của con trai là điều không thể giấu diếm lâu được, trong một lúc ông cũng tiến thoái lưỡng nan. Tần Đình ở cạnh bà Tần nghe thấy cuộc nói chuyện này, cậu nhóc lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Ngồi nhìn Thời Niệm một lúc lâu, Tần Đình mới thay đổi mẹ mình mở mắt sau giấc ngủ trưa dằng dặc. Lần mang thai này thật sự rất vất vả đối với Thời Niệm, cô có triệu chứng nghén vô cùng nghiêm trọng trong những tháng đầu tiên. Suốt một thời gian dài cô ăn gì ói nấy, rốt cuộc chỉ có thể nằm trên giường uống nước cháo cầm hơi. Nhưng vì sợ đứa trẻ không đủ dinh dưỡng, cô gái yếu ớt như Thời Niệm lại đột nhiên trở nên gan lì bất ngờ. Bất chấp cuống họng đau rát sau mỗi trận nôn ói, cô luôn cố gắng nạp dinh dưỡng nhiều nhất có thể.
Mỗi lần nhìn Thời Niệm ăn uống xong thứ gì đó, không giữ được bao lâu lại cúi gập người nôn đến mật vàng, bà Tần đều xót xa không dám nhìn lâu.
Kể từ khi mở lòng đón nhận đứa con dâu này và nhận được sự tha thứ từ cô, bà Tần luôn tuân thủ lời hứa hẹn của mình, lúc nào cũng chăm sóc yêu thương cô như con gái ruột. Cho nên đứng trước lần mang thai đầy khổ sở này của Thời Niệm, mặc dù vô cùng trân quý giọt máu mà con trai mình để lại, bà Tần cũng không nỡ để cô chịu khổ, có lúc con còn có ý định bàn bạc với chồng...
Thời Niệm kiên quyết từ chối. Ngoài Tần Đình, đây là thứ duy nhất của Tần Chinh mà cô còn giữ lại được, là minh chứng cho tình yêu và hy sinh thầm lặng của anh. Dù cho trả bất cứ giá nào cô cũng sẽ không từ bỏ nó.
Theo tốc độ lớn dần của bào thai, sức khỏe của Thời Niệm ngày càng kém đi. Chỉ có mấy ngày gần đây tình hình dịu đi đôi chút, sau khi truyền dịch dinh dưỡng và ăn chút thức ăn nhẹ thì đã cô có thể đi lại trong nhà và ngủ ngon hơn.
Tần Đình là người ngày ngày theo dõi sát sao bên cạnh cô, ngoài giờ học chỉ chăm chăm ở bên cạnh mẹ và em. Có lẽ ám ảnh từ lần mất em lúc trước, lần này cậu thực sự còn căng thẳng hơn cả Thời Niệm.
Niềm vui duy nhất của cậu bé lúc này là mẹ có thể ăn chút cháo, để cậu có thể áp bàn tay vào chiếc bụng nhỏ ấy cảm nhận những chuyển động nhẹ nhàng của sinh linh bé bỏng kia. Mỗi một cú đạp nhẹ từ phía bên trong đều đổi lại bằng nụ cười sung sướng và đôi mắt loang loáng nước của cậu. Tần Đình thực sự rất yêu thương đứa em này của mình. Nhất là khi cậu nhận thức được rằng em sẽ ra đời trong hoàn cảnh thiếu hụt giống như mình, cho nên cậu càng muốn cho em gấp bội.
Lúc này Thời Niệm vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tần Đình với gương mặt bừng sáng cùng ánh mắt rạng rỡ, lvẻ mặt mà hơn nửa năm qua chưa từng xuất hiện ở cậu.Tim Thời Niệm run lên, cô nhổm dậy thì thào:
- Gì vậy con?
- Mẹ, con muốn hỏi mẹ... Nếu, nếu là bố con còn có thể quay về, nhưng phải đổi bằng việc quên hết ký ức về mọi người, quên cả mẹ và con. Mẹ... vẫn muốn chứ?
Thời Niệm ngây người cố phân tích lời cậu bé, có khả năng như vậy không? Có thật là sự cố chấp thầm lặng bao lâu nay của cô đã có kết quả, anh ấy thật sự còn có thể quay về?
Nước mắt rơi xuống trên đôi má xanh xao, Thời Niệm nghẹn ngào trả lời:
- Muốn! Đương nhiên muốn! Chỉ cần còn tồn tại, sợ gì không có ngày mai.
Có Tần Đình làm xong công tác tư tưởng, khi ông bà Tần dè dặt nói ra tin tức này, Thời Niệm đã có thể bình tĩnh đón nhận nó. Bất chấp cơ thể còn đang yếu ớt của mình, cô cùng Tần Đình lên xe ngay trong đêm để đến gặp Tần Chinh. Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đầy vết thương ngồi tựa trên giường, cô thật sự cảm ơn ông trời đã không bỏ rơi lời cầu khẩn của mình, đã trả lại anh cho cô dù với một trí nhớ không toàn vẹn.
Thời Niệm tin tưởng, bọn họ còn rất nhiều thời gian. Cô có thể dùng tình cảm chân thành của chính mình, lần nữa mở cửa trái tim anh. Nếu như một ngày nào đó ký ức Tần Chinh quay lại, cô muốn một lần nghe thấy ba tiếng ấy phát ra từ chính miệng anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]