Sau khi tâm trạng ổn định đôi chút, Thời Niệm mới nhớ đến Tần Đình cùng tình trạng thê thảm của cậu bé trước lúc cô bị ngất. Khuôn mặt sưng vù của cậu bé khi cùng cô cố gắng trốn khỏi ngôi nhà kinh khủng ấy vẫn còn để lại ấn tượng rất sâu trong tâm trí của Thời Niệm:
- Tần... Đình?
- Thương tích cũng không nghiêm trọng lắm, trên người nó chỉ bị bầm dập ở phần mềm. Anh đã nhờ bác sĩ kiểm tra, vết sưng phù trên mặt không ảnh hưởng nhiều lắm. Thằng bé... lo cho em lắm. Từ lúc vào viện đến giờ cứ khóc mãi, nó ngoan cố ngồi đợi em ngoài phòng phẫu thuật không chịu nghỉ ngơi. Ban nãy anh phải nhờ bác sĩ tiêm cho nó một mũi an thần, bây giờ nó ngủ say rồi.
- Thế thì... tốt!
Thời Niệm thốt lên nhẹ bẫng, cảm xúc đau thương kéo đến ồ ạt ban nãy đã lấy đi chút sức lực vừa tích tụ của cô. Đầu óc bắt đầu nặng nề, cô lại dần dần chìm vào trong vùng ý tức tối đen.
Đã hai tháng kể từ khi Thời Niệm được Tần Chinh đưa về nhà tập thể trong đơn vị, cô không hề khóc một lần nào nữa. Lúc còn trong bệnh viện chỉ khóc một trận thảm thiết trong vòng tay của Tần Chinh rồi thôi. Thậm chí đôi khi cô còn nở nụ cười động viên Tần Đình mỗi khi cậu bé ngồi cô với vẻ mặt buồn bã.
- Mẹ... đừng, cố, cười, nữa.
Bởi vì nụ cười của Thời Niệm lúc nào cũng khiến nước mắt Tần Đình chực trào ra.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483153/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.