Chương trước
Chương sau
- Khốn nạn! Đồ biến thái!

Nước bọt của Thời Niệm bắn lên khuôn mặt làm Gia Minh bắt đầu tức giận, hắn dùng một tay túm tóc cô lên, tay còn lại tát thẳng vào mặt cô. Thời Niệm hứng trọn cú tát như nảy lửa này, chỉ cảm thấy tai ù mắt hoa, gò má cô rát bỏng và trong miệng dần dần có mùi rỉ sắt trào ra khóe môi.

- Đàn bà thối không biết tốt xấu! Vốn tôi định sẽ nhẹ nhàng thương tiếc cô một chút, nhưng cô không hợp tác quá rồi. Thế này thì đừng trách tôi tàn nhẫn. Đợi ông đây vui vẻ xong sẽ mang cô thưởng cho đám anh em, sau đó bán cô lên biên giới làm đồ chơi trong mấy ổ ô hợp. Cô xinh đẹp như thế này, vừa được chơi lại vừa có tiền, cũng không uổng công tôi chịu đựng con ả đanh đá kia bao lâu nay.

Giờ phút này Thởi Niệm cũng không còn tâm trí để suy nghĩ xem con ả đanh đá mà hắn ta nói là ai, bởi vì sự khủng hoảng đang xâm chiếm lấy cô, tên khốn Gia Minh đã túm lấy thắt lưng cô mà kéo chiếc váy xuống. Thời Niệm bất chấp tất cả vùng vẫy điên cuồng, móng tay cào khắp người Gia Minh đến mức lật ra.

- Buông, buông ra... Thả ra! Tần Chinh! Tần Chinh!

Sự tuyệt vọng trong tiếng gào khóc của cô càng kích thích Gia Minh, hắn nhổm dậy kéo tuột chiếc quần dài quăng sang một bên, sau đó sấn người tới. Vừa định tách hai chân đang khép chặt của Thời Niệm ra, Gia Minh đột nhiên cảm thấy sau đầu hắn có vật gì đập tới. Hắn kịp thời lăn sang một bên tránh được đòn hiểm, nhưng gò má lại bị góc sắc nhọn nào đó quẹt trầy. Dòng chất lỏng màu đỏ trào ra trôi dần xuống tận cổ hắn.

Mùi tanh nồng làm hắn như phát cuồng, hắn giận dữ quay trở lại dùng đôi mắt đỏ sọc tìm kiếm kẻ tấn công, chỉ thấy cậu nhóc Tần Đình gầy yếu đang siết chặt khúc gỗ to bằng hai tay, đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn hắn không chút lo sợ. Cậu nhóc ngày thường rụt rè này dù liều cả mạng sống cũng muốn bảo vệ dì Niệm và em bé.

Gia Minh nhếch môi nhào tới, không mất bao nhiêu sức lực đã giật lấy khúc gỗ quăng ra xa. Tiếng cây gỗ chạm vào mặt đất cứng như gõ một hồi chuông tuyệt vọng cho hai người còn lại. Gia Minh dùng tay quét dòng chất lỏng trên mặt, sự gồ ghề của vết thương khiến hắn như phát cuồng. Là một gã trai lơ dựa vào nhan sắc đổi lấy những đồng tiền bẩn thỉu, gương mặt này chính là vốn liếng to nhất của hắn. Thằng nhãi ranh kia thế mà phá hủy con đường phát tài sau này của hắn rồi.

Tần Đình cảm nhận được nguy hiểm đang muốn lùi lại, nhưng chỉ sau hai ba bước chân đã bị hắn đạp ngã. Gia Minh vừa trở tay đã quất thẳng hai ba cái tát vào gương mặt non nớt của cậu. Đầu va xuống đất, Tần Đình choáng váng đến độ không còn cử động được nữa, cả người rũ rượi như con cừu non trước miệng sói. Gia Minh vẫn chưa hả giận, lúc này gầm lên:

- Thằng nhóc thối tha, mày dám động đến ông thì ông sẽ tiễn mày lên đường sớm.

Vừa dứt lời, đôi chân mang giày da cứng nhắc đã giơ lên định đạp xuống đầu Tần Đình. Tiếng hét thảm thiết của Thời Niệm vang lên:

- Không! Đừng mà!

Có tiếng va chạm, như tiếng xương thịt gãy vụn, tiếng hét của trẻ con lẫn tiếng thều thào vang lên:

- Đừng... mà..., đừng!

Thời Niệm co người, đẩy Tần Đình đang ở dưới thân mình ra. Cậu nhóc ngơ ngác nhìn Thời Niệm đang ôm bụng nằm bẹp dưới gót giày Gia Minh, thở dốc với gương mặt tái xanh. Cậu thấy dì Niệm ôm lấy chân người xấu kia, dùng hết sức bình sinh bảo mình:

- Chạy... mau. Mau!

- Buông ra, con khốn, buông!

Gia Minh nóng lòng muốn thoát khỏi bàn tay nhỏ nhưng đeo bám như xích sắt này của Thời Niệm, hai chân mất kiên nhẫn bắt đầu đá mạnh khắp người cô. Nước mắt Tần Đình rơi như mưa, giờ phút này cậu vẫn nghe lời dì Niệm mà cố gượng dậy. Bàn tay chạm đến vật đen sì bên chiếc quần tây, Tần Đình vội vàng vơ lấy. Hình ảnh những lần đươc đi cùng bố đến sân huấn luyện bắn súng xẹt qua đầu cậu bé, Tần Đình run rẩy dùng tay mở khóa an toàn, nòng súng chưa ngắm chuẩn đã bóp cò.

Đoàng!

Tiếng động chát chúa vang lên làm động tác của mọi người chậm lại. Gia Minh hét lên thảm thiết ôm lấy phần bụng trái ngã xuống lăn lộn. Hắn ta đã sơ ý vì khinh thường đối thủ, chưa hề nghĩ tới thằng nhãi con ngớ ngẩn kia có thể sử dụng súng thành thạo như vậy. Giờ phút này hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Đình bò tới dìu Thời Niệm đứng lên rồi cả hai lảo đảo chạy ra ngoài. Gia Minh thử cử động chân đứng dậy, cơn đau xé người ập đến khiến hắn muốn ngất xỉu. Hắn hận mình đã quá ham mê nữ sắc nên mới tìm việc mà sai tên đồng bọn kia đi cứu Hà Dũng lên, nếu không giờ này hai người này làm sao thoát được.

Thời Niệm cắn chặt răng lê bước trên đường mòn. Nhờ chiếc đèn pin nhỏ xíu của Tần Đình mà hai người đã rời khỏi ngôi nhà kia được vài trăm mét. Cô thấy Gia Minh bị thương rất nặng, hẳn là không thể đuổi theo, nhưng còn một tên đồng bọn có thể lái xe về bất cứ lúc nào. Đêm tối mịt mù, thế nhưng bọn họ có thể dễ dàng tìm được đường ra là nhờ Tần Đình. Đất nơi đây xốp ẩm, khi bọn họ đến xe còn suýt chút nữa mắc kẹt trong hố lầy, vệt bánh xe còn in trên đường mới tinh. Chỉ có bọn họ ra vào con đường này. Cậu bé đã cẩn thận dùng đèn pin soi dấu bánh xe để lại rồi hai người men theo dấu bánh xe lần mò đi tới.

Cơn đau ở vùng bụng dưới xoắn lấy bước chân Thời Niệm, trận đấm đá ban nãy của Gia Minh để lại hậu quả vô cùng to lớn. Cô cắn chặt môi đến mức bật máu, chỉ mong cảm giác đau đớn này sẽ chóng qua. Thế nhưng khi mặt đường quốc lộ đã ở trước mắt, Thời Niệm đột nhiên cảm thấy một dòng nước ấm từ từ thấm ướt đùi mình. Cô tuyệt vọng đứng yên tại chỗ, trái tim như vỡ vụn. Bé con, niềm an ủi lớn nhất mà Tân Thành để lại cho cô có lẽ đã không còn nữa.

Niềm hy vọng duy nhất có thể chống đỡ cô lúc này đã không còn nữa, Thời Niệm như bị rút hết sinh khí ngã vật xuống. Tần Đình đang dìu cô cố gắng hết sức vẫn không thể trụ nổi, hai dì cháu cùng nhau ngã uỵch xuống đất. Cậu lồm cồm ngồi dậy vớ lấy chiếc đèn pin nhỏ đang lăn lóc bên cạnh, muốn tìm hiểu nguyên nhân. Cho đến lúc ánh sáng nhỏ bé ấy lướt xuống thân dưới của Thời Niệm, Tần Đình đã bị vũng máu đọng lại ấy dọa đến mất hồn.

...

Thời Niệm có cảm giác giấc ngủ này của mình như đã trải qua cả một đời. Trong cơn lơ mơ của ý thức, hình như có ai đó đã ôm cô rất chặt, gọi tên cô rất nhiều lần. Cô muốn đưa tay vỗ về, muốn lên tiếng trấn an người đó nhưng tất cả những gì cô có thể làm được chỉ là để mình chìm trong vùng hỗn độn với những giọt nước mắt chết lặng.

Cơn đau ở vùng bụng dưới đã biến mất, thay vào đó là cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo. Hai mắt vẫn nhắm nghiền, Thời Niệm không muốn chấp nhận sự thật mười mươi ấy. Cô cố sức lấy lại được quyền điều khiển cơ thể của mình, nhấc tay một cách khó nhọc.

Thời Niệm muốn chính tay chạm đến phần bụng đã gồ lên của mình. Con của cô đã biết cử động, mới hôm qua còn đạp vào thành bụng cô như muốn chào mẹ mỗi buổi sáng tốii. Đó là một đứa trẻ cực kỳ ngoan ngoãn, từ lúc tượng hình đến giờ cũng chưa mang đến sự mệt mỏi nào cho mẹ. Có thể tưởng tượng sau khi sinh ra đời nó sẽ trở thành một đứa trẻ nhu thuận xiết bao.

Bao nhiêu sự kỳ vọng lẫn ký thác của Thời Niệm về một tương lai đầy tươi sáng bên con trẻ, bây giờ đã tan theo bọt nước.

Bàn tay to nóng ấm chặn lại động tác nhấc tay của Thời Niệm, giọng Tần Chinh vang lên khàn khàn:

- Em đừng cử động mạnh, sẽ bị lệch kim truyền. Em muốn làm gì cứ nói với anh.

- Con...của... em?

Cô nghe thấy anh hít thở rất mạnh một hơi, sau đó xiết lấy tay cô:

- Con... mất rồi!

Ba chữ ấy như chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa đang kìm nén của Thời Niệm, cô nghiêng đầu bật khóc nức nở, móng tay vô thức bấm vào mu bàn tay anh đến mức bật máu. Tiếng khóc uất nghẹn ấy như thảm đinh kéo qua lòng Tần Chinh, vừa đau vừa xót. Tự trách, tiếc thương cùng phẫn nộ khiến anh không thể giữ nổi bình thản vốn có, nhưng hiện tại anh bất lực không thể xoay chuyển kết quả này, chỉ có thể đưa tay ôm lấy cô vào lòng mà an ủi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.