Duyên phận có lúc thật sự rất thần kỳ. Đôi khi bức tường ngăn cách giữa người với người dù có cao đến mấy, chỉ cần một bên dũng cảm vượt qua thì trở lực ấy không là gì cả. Thời Niệm đã dùng chính sự yêu thương ấm áp của mình từng bước dỡ xuống sự đề phòng cùng xa cách của Tần Đình, thậm chí để cho cậu bé có thể vứt bỏ chướng ngại trong lòng mình, lần nữa cất tiếng gọi bố.
Tần Chinh tìm lại đứa con trai như xưa, Thời Niệm lại đánh mất đứa con của chính mình. Điều này khiến Tần Đình cực kỳ tự trách. Những ngày sau đó, cậu luôn cố gắng hết mức có thể, dùng chút sức bé mọn của mình cố gắng chăm sóc cho Thời Niệm.
Lần đó vừa tỉnh lại trong bệnh viện, Tần Đình đã nằng nặc đòi y tá đẩy xe lăn đến thăm Thời Niệm. Lúc nhìn thấy cô nằm im giữa dây truyền lằng nhằng với khuôn mặt trắng bệch, cậu bé đã không kìm được mà ôm lấy tay cô bật khóc nức nở.
- Mẹ..., x... xin lỗi, con, làm... mất, em rồi. Đ..ừng, bỏ, con!
Nước mắt của Tần Đình thấm ướt đến làn da Thời Niệm, cảm giác nóng bỏng ngột ngạt đánh thức cô trong cơn mê man. Cố nhấc bàn tay xoa nhẹ đầu cậu bé, Thời Niệm khẽ dỗ dành:
- Không sao, đừng khóc. Không phải lỗi của con đâu. Không ai trách con cả, đừng khóc. Là em không có duyên ở cùng chúng ta mà thôi.
Tần Chinh lúc đó không có mặt ở bệnh viện. Anh mang theo tâm trạng muốn giết người tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483154/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.