Chương trước
Chương sau
Trần Vũ thấy Trương Đào cứ hai ba câu lại tìm cách chửi xéo Lâm Tuyền một cái, rất không hài lòng, song tình thế hiện nay không cho cô có phản ứng khác:

- Thế thì tốt quá, anh giúp tôi liên hệ với họ, tôi tới bệnh viên thăm ba tôi trước.

- Còn chuyện này nữa, tin bạn về nước đã lộ ra ngoài rồi ...

Điền Lệ nói vào:

- Chúng ta đi đường nhỏ đi, ngoài đại sảnh có nhiều phóng viên lắm.

Trần Vũ mặt kiên định nói:

- Không sao, thế nào chẳng phải đối diện với giới truyền thông.

Không cần biết mục đích của Lâm Tuyền là gì, đúng sai ra sao, nhưng Trần Vũ về chuyến này là chuẩn bị tâm lý phải đối đầu với y, như thế gặp mặt giới truyền thông là cái gì.

Ung dung trả lời những câu hỏi dồn dập của đám phóng viên, tới khi Trần Vũ vào trong xe mới lộ ra vẻ mỏi mệt yếu đuổi, mắt nhắm lại, đầu óc chỉ có hỗn loạn, làm sao để Thế Kỷ thành cải tử hoàn sinh, làm sao kéo Lệ Cảnh khỏi mép vực, cô hoàn toàn không có chút ý tưởng nào.

Xe vừa khởi động Trần Thần cũng tỉnh, bảo lái xe dừng lại, đẩy cửa đi xuống. Trần Vũ mở mắt ra hỏi:

- Em định đi đâu?

Trần Thần lạnh nhạt đáp:

- Em ổn rồi, muốn ra ngoài đi cho thoải mái, dù sao chuyện công ty em không giúp được gì.

Từ sau lần tranh luận vì Lâm Tuyền ở Birmingham đó, quan hệ hai chịu em nhạt đi thấy rõ, lời Trần Vũ không còn giá trị gì với cô em họ này nữa.

Trần Thần bắt taxi tới Tân thành Nam Cảng, khi cô rời Tĩnh Hải nơi đây còn là vùng nông thôn hoang vu, ruộng đồng còn lác đác, vậy mà giờ biến thành thành phố hiện đại bừng bừng sức sống, quy mô nhỏ hơn thành phố Tĩnh Hải, nhưng từ quy hoạch, sự hiện đại, có thể lờ mờ thấy dáng dập thành phố lớn tầm thế giới. 

Từ Tiểu Sơ, Trần Thần biết được thêm nhiều chuyện liên quan tới Lâm Tuyền, tới Liên hợp Tĩnh Hải, khi tất cả mọi người trong gia tộc, kể cả Trần Vũ đều có thành kiến cực lớn với Lâm Tuyền, cô lại mang cảm thụ khác hẳn, hoàn toàn tin tưởng vào y.

Trần Thần đi tới trước tòa nhà Nam Cảng, do dự một lúc mới bước vào thang máy lên tầng tám, vừa vặn Lâm Tuyền và Lý Lệ rời công ty. Lâm Tuyền nhìn thấy Trần Thần thì cười vui vẻ:

- Nghe nói hôm nay em về, không phải vừa về là đi gặp anh đấy chứ?

Trần Thần ngượng ngùng gật đầu:

- Tiểu Sơ suốt ngày khoe Tân thành Nam Cảng đẹp thế nào, cho nên vừa xuống máy bay liền tới xem.

- Em vội thế làm gì.

Lâm Tuyền hết sức tự nhiên đưa tay ra, thấm mồ hôi trên trán Trần Thần:

- Trông em kìa, còn chưa khôi phục hoàn toàn.

Trần Thần cười ngọt lịm:

- Em đỡ nhiều rồi, ở trên máy bay thật khủng khiếp, có gì trong bụng nôn sạch sẽ, giờ thoải mái hơn.

Lâm Tuyền bảo Lý Lệ:

- Chuyện bên này cô xử lý đi, giúp tôi xin nghỉ phép.

- Em quấy rầy anh làm việc phải không?

Trần Thần hơi áy náy nói:

Lâm Tuyền khoát tay:

- Không sao, cả công ty này có anh là nhàn nhất đấy, công việc có thể bỏ, chứ nếu bỏ mặc em để Tiểu Sơ biết được nói lấy dao chém anh đấy, tới văn phòng của anh nghỉ ngơi đi.

Trần Thần vào văn phòng của Lâm Tuyền, đưa tay sờ bàn làm việc của y, sờ ghế ngồi của y, như cảm thụ hơi ấm trên người y, đến khi Lâm Tuyền đi vào mới giật mình ngồi xuống ghế sô pha, nhận lấy cốc nước nóng trong tay Lâm Tuyền.

- Chị Trần Vũ về cùng với em, chị ấy sẽ làm tổng giám đốc tổng cty XD, anh có biết không?

- Ừ anh biết, nghe nói chủ tịch Trần bị bệnh cần tĩnh dưỡng, chức chủ tịch Lệ Cảnh do ba em đảm nhiệm, anh nghĩ Lệ Cảnh từ trên xuống dưới đang đợi Trần Vũ ngăn cơn sóng giữ?

- Anh thấy Lệ Cảnh còn cơ hội không?

Trần Thần hai tay ôm cốc, nhìn Lâm Tuyền chăm chú:

- Em đừng nhìn anh.

Lâm Tuyền cười nói:

- Sản nghiệp địa ốc trong nước phức tạp lắm, cơ hội thì luôn có. Em nghỉ ngơi ở đây một chút rồi anh phái người đưa em về, tránh Lệ Cảnh tưởng anh lừa em đem bán, ba em muốn mua Quốc Tế Tĩnh Hải, bị anh phá hỏng, họ còn mở cuộc họp báo, công khai chỉ trích Liên hợp Tĩnh Hải phá hỏng quy tắc thương nghiệp. Em tới đây anh rất mừng, còn nghĩ em không thèm nhìn mặt anh nữa cơ.

- Bọn họ là bọn họ, em là em.

Trần Thần mỏi mệt gục xuống bàn, thoải mái nhắm mắt lại:

- Em nằm đây ngủ một lúc nhé, lúc này về nhà chắc chẳng được yên thân.

Trần Thần đem sóng lưng thanh mảnh, cặp mông vểnh cao chẳng chút phòng bị lộ ra hết trước mặt Lâm Tuyền, Lâm Tuyền cười khẽ, thời gian luôn khiến con người ta thay đổi, chỉ có cô bé này từ lúc y gặp đến giờ, vẫn giữ trái tim hồn nhiên đáng yêu, chu đáo đi điều chình cho nhiệt độ văn phòng cao lên một chút, hạ thấp tiếng chuông điện thoại xuống, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trần Thần, làn da mịn màng, hàng mi dài cong cong khẽ rung rinh, đúng là bức tranh công chúa ngủ trong rừng, đưa tay khẽ lướt qua gò má của Trần Thần, rồi ngồi xuống bàn làm việc, lấy tài liệu ra đọc.

Thư Nhã đẩy cửa văn phòng, đang định lớn tiếng gọi y thì thấy Trần Thần ngủ gục trên bàn làm việc, giật nảy mình, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Lâm Tuyền, nhìn mỹ nhân ngủ say tới mức chảy cả nước giãi ra, hàm răng siết lại, nhỏ giọng hỏi:

- Lừa đâu ra được đại mỹ nữ thế này?

- Bạn của Tiểu Sơ đấy, hôm nay vừa từ Anh về.

- Oa, vừa từ Anh về đã tới văn phòng của anh ngủ rồi.

Thư Nhã ghen tỵ nhéo hông Lâm Tuyền, làm y đau méo mặt mà không kêu:

- Hừm, không làm phiền hai người nữa, em về nhà đây.

Lâm Tuyền nắm tay Thư Nhã giữ lại:

- Con gái của Trần Sơn, tên Trần Thần, bạn học từ sơ trung với Tiểu Sơ, Tiểu Sơ còn thân thiết với cô bé này hơn anh, anh không dám thất lễ.

Trần Thần cảm giác có bóng người lay động trước mắt, mở mắt ra thấy Thư Nhã đứng bên cạnh Lâm Tuyền nhìn mình, cảm thấy tay ướt ướt, nhìn xuống toàn nước giải, ngồi bật dậy đỏ mặt tía tai lau nước giãi, giọng lí nhí:

- Chị là Thư Nhã phải không, Tiểu Sơ thường khen chị xinh đẹp, chị xinh hơn cả trong ảnh nữa.

- Thật sao?

Dáng vẻ ngây thơ của Trần Thần làm tiêu tan thù địch của Thư Nhã quá nửa:

- Em mới là xinh đẹp đấy, đừng tùy tiện ngủ trong văn phòng người ta, Lâm Tuyền xấu lắm biết không ? Em cẩn thận bị thiệt thòi đấy.

- Làm gì có.

Trần Thần má đỏ phát sốt, không dám nhìn Lâm Tuyền:

- Muộn rồi, em về đây.

Thư Nhã nhiệt tình mời :

- Dù sao cũng muộn rồi, hay là ở lại cùng ăn tối với anh chị đi?

Trần Thần rối rít lắc đầu:

- Thôi ạ, em chỉ tới thăm Tiểu Ba, ở nhà đang đợi em về.

Lâm Tuyền và Thư Nhã tới khu Tây Thành ăn tối, cho nên thuận đường đưa Trần Thần về nhà, Trần Thần vừa mới xuống xe, Thư Nhã ghé sát tai Lâm Tuyền, bắt chiếc giọng Trần Thần, gọi ngọt lịm:

- Tiểu Ba.

Lâm Tuyền không dám có phản ứng gì, Thư Nhã lại ghé răng cắn vành tai Lâm Tuyền:

- Tiểu Ba!

Lâm Tuyền sởn hết gai ốc, sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Quý Vĩnh khẽ cười ra tiếng, xoay gương chiếu hậu sang góc khác, không nhìn hai bọn họ, song Thư Nhã xấu hổ không hành hạ Lâm Tuyền nữa, đầu quay sang bên không thèm nhìn Lâm Tuyền, ăn cơm xong, Thư Nhã bảo Quý Vĩnh về trước, hai người đi bộ tới nhà Thư Nhã, Lâm Tuyền chuẩn bị quay về thì Thư Nhã giữ y lại, mắt long lanh nhìn y:

- Tình nhân lớn nhỏ đều bay về Tĩnh Hải rồi, anh định làm thế nào đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.