Chương trước
Chương sau
- Đây là quyết định của tổ chức, hai đồng chí có ý kiến gì có thể nói.
Phó cục trưởng Lâm vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hai người.
- Đường đường là phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân, quản lý khu kinh tế Hoành Không…
Khương Quân vừa nói đến đây bị Diệp Phàm ngắt lời vẻ mặt nghiêm khắc
- Đồng chí Khương Quân, không nghe lời có phải không, ngồi xuống cho tôi.
Khương Quân vừa nghe thực sự phẫn nộ nhìn nhìn sau đó cùng với Ngũ Vân Lượng không cam lòng ngồi xuống.
- Chúc mừng Chủ tịch Diệp, Đại học Bắc Kinh rất nổi tiếng.
Sau đó theo thường lệ các đồng chí đến chúc mừng. Dương Chỉ Thăng mặt đầy tươi cười. Phong Hồ Ninh vừa nghe thật ra nhíu màu. Hắn đi rồi anh lại còn truy cùng như vậy.
- Ha ha, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của tôi chính là đến đại học Bắc Kinh. Không thể tưởng tượng được chức Phó hiệu trưởng lại rơi xuống đầu tôi. Dù thế nào cuối cùng cũng thực hiện được nửa tâm nguyện của tôi.
Diệp phàm vui vẻ cười nói.
- Gõ đầu trẻ thôi.
Dương Chí Thăng châm chọc.
- Gõ đầu trẻ có cái gì không tốt. Đại học Bắc Kinh là con cưng của nhà nước. Rất nhiều lãnh đạo của nước ta đều tốt nghiệp đại học ở đây.
Lúc này không thể tưởng tượng được Phó cục trưởng Lâm lên tiếng, có vẻ như nói đùa nhưng thực ra là gõ Dương Chí Thăng.
- Ha ha, cục trưởng Lâm nói rất đúng, gõ đầu trẻ cũng tốt.
Dương Chí Thăng xấu hổ cười trừ. Chỉ là chức phó cục trưởng ở bộ đến nhưng cũng không phải là người mà Dương Chí Thăng anh có thể làm được.
Lãnh đạo cấp phó tỉnh bộ cũng có lực uy hiếp rất lớn. Diệp Phàm biết Lâm Canh Dương là người của nhà họ Kiêu cho nên đương nhiên giúp đỡ mình.
Nhưng, buổi tối trên bàn cơm chiêu đãi chào tạm biết Diệp Phàm không ngờ Phong Hồ Ninh đã chủ động đến chạm cốc với Diệp Phàm.
Cuối cùng dưới sự bao vây của mấy chục người, Diệp Phàm hi sinh trên bàn rượu. Là Bí thư Đỗ Vệ Quốc Bao Nghị và Lam Tồn Quân đỡ về phòng.
- Rượu ngon, rượu ngon, uống muốn ly nữa…
Diệp Phàm buổi tối nay cũng không dùng nội khí để giải rượu, cho nên say thật Hắn đương nhiên cũng muốn nhân cơ hội này mua say.
Mấy người Bao Nghị cũng chưa ngủ, vẫn uống trà ở phòng khách.
- Ôi, tôi thật sự không hiểu cấp trên nghĩ gì. Quyết định đó cũng có thể ban hành, làm bừa bãi thôi.
Bao Nghị giận dữ nói.
- Việc này rất lạ, cậu xem, cậu và cậu Lam đều thăng chức. Thành tích ở khu kinh tế rất tốt nhưng lãnh đạo lại bị giáng chức. Tuy nói cấp bậc không thấp hơn nhưng Phó hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh, ôi thật sự không dám khen. Một chức trang trí thôi, còn không bằng một phó chủ tịch thường trực thành phố.
Ngũ Vân Lượng nói.
Mười giờ tối Diệp Phàm đầy mùi rượu đi xuống tầng.
- Các vị còn chưa về sao, ngại quá, để mọi người mất ngủ.
Diệp Phàm cười cười.
- Mới mười giờ quá sớm.
Bao Nghị nói.
- Anh Diệp, bọn họ làm như vậy không công bằng với anh, chúng ta khiếu nại nhé?
Lam Tồn Quân nói,
- Khiếu nại, khiếu nại với ai? Người ta nói một câu phục tùng sắp xếp của tổ chức là được rồi. Chẳng lẽ còn có thể làm gì?
Được tồi, được rồi, đến đại học Bắc Kinh cũng không sao, Đại học Bắc Kinh rất danh giá. Là ba đại học hàng đầu của nước ta.
Nghe nói phong cảnh khuôn viên trường rất tốt, vừa lúc gần đây muốn tĩnh tâm để học tập, nghiên cứu văn bằng.
Hiện giờ văn bằng đại học không đủ, sẽ tụt hậu, người đời, đều muốn bước về phía trước.
Diệp Phàm lạnh nhạt cười nói.
- Ôi, anh Diệp, việc này chúng tôi nhìn đều sốt ruột.
Bao Nghị nói
- Vội cái gì, ba anh em chúng ta đều về Bắc Kinh, Ha ha đây là tiến bộ thôi, làm việc ở Bắc Kinh, đây là vinh dự.
Diệp Phàm cười nói, hắn nhìn thư ký Đỗ đang im lặng pha trà
- Vệ Quốc có tính toán gì?
Biết đây là lãnh đạo muốn sắp xếp cho mình trước khi đi, Đỗ Vệ Quốc nghĩ nghĩ nói
- Phó hiểu trưởng hẳn phải có thư ký chuyên trách, tôi muốn đi theo ông chủ. Tôi cũng muốn tiến bộ, văn bằng đại học thật sự là thiếu.
- Ha ha, không cần, cậu theo tôi đã hai năm. Cũng nên đến một địa phương rèn luyện. Cậu nói xem cậu muốn làm gì. Tập đoàn Hoành Không không cần ở, đến một ngành nào đó đi thôi.
Diệp Phàm cười nói, nhấp một ngụm trà.
- Nếu không đến thành phố Hạng Nam công tác ở một cục nào đó? Vệ Quốc bây giờ đang tương đương với phó, Ở cục cảnh sát có một người vừa điều chuyển.
Lam Tồn Quân nói.
- Tôi nghe theo ông chủ.
Đỗ Vệ Quốc nói.
- Quay về Điền Nam là ý của cha cậu, cũng không sai. Nhưng ở tỉnh Điền Nam tôi không có nhiều người quen, sau này không dễ quan tâm đến cậu.
Nếu đến Các cục làm người đứng đầu thì không tốt cho việc rèn luyện của cậu. Nếu không đến khu tự trị Tàng Bắc đảm nhiệm Bí thư một huyện đi.
Lập tức có thể có chức tương đương bí thư huyện ủy. Điều kiện thực sự gian khổ. Vệ Quốc còn trẻ tuổi rèn luyện cũng tốt.
Hơn nữa, chỗ đó vắng vẻ nên thành tích cũng dễ. Đến lúc đó tôi nghĩ cách cho cậu thu hút đầu tư, lập tức có thể có thành tích.
Làm hai đến ba năm lấy được vị trí Thường vụ thành ủy. Hoặc để khu tự trị Cổ Mông cũng được, ngày ngày đi trên thảo nguyên, phong cảnh không tồi, cậu thấy thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đến Cổ Mông đi, tôi thích đến thảo nguyên. Hơn nữa, mẹ và gia đình cũng có thể đi theo.
Đỗ Vệ Quốc gật đầu nói.
- Cậu chuyển chỗ cũng tốt, chỗ đó gần thủ đô, có phải là muốn đến gần Diệp Phàm không?
Lam Tồn Quân cười nói.
- Có thể gặp ông chủ tôi rất vui. Quan trọng là có thể đến hỏi kinh nghiệm ông chủ. Tôi kinh nghiệm không đủ, chỉ sợ làm ông chủ mất mặt.
Đỗ Vệ Quyết tâm trạng cũng rất tốt, bởi vì Diệp Phàm cho cậu ta cơ hội tốt nhất.
- Vậy quyết định như vậy đi, thật ra bí thư Ninh có gọi điện thoại cho tôi, hỏi có yêu cầu gì cứ việc nói, có thể lo liệu được.
Tôi đã nói chuyện Đỗ Vệ Quốc muốn chọn đến khu tự trị Cổ Mông, không thể tưởng tượng được chúng ta cùng suy nghĩ.
Bí thư Ninh đã đồng ý điều chỉnh một chút. Thật ra vừa đúng lúc tỉnh có tổ chức một đợt cho các đồng chí đi ngoài tỉnh rèn luyện một chút.
Vệ Quốc đến khu tự trị cổ Mông làm việc cũng rất dễ dàng. Hơn nữa, Thiên Vân là nhà mẹ đẻ của Vệ Quốc, có việc gì có thể nhờ trợ giúp. Đến lúc đó hết nhiệm kỳ sẽ đổi chỗ ngồi.
Diệp Phàm nói.
- Cám ơn ông chủ….
Đỗ Vệ Quốc giọng có chút nghẹn ngào.
- Xem cậu xem, đã sắp ba mươi rồi còn khóc như trẻ con.
Diệp Phàm cười nói.
- Ông chủ, tôi không nhịn nổi. Bọn họ vì sao lại đối với anh như vậy, đây không phải là ý trời.
Đỗ Vệ Quốc cuối cùng nghẹn ngào lên tiếng.
- Ha ha, đây là tổ chức sắp xếp, không cần nói ra. Cậu phải tin tưởng ông chủ của cậu chẳng lẽ một quyền đã bị đánh ngã? Nếu không chúng ta đấu một trận xem ai thắng.
Diệp Phàm trêu.
- Tôi nào dám đấu với ông chủ, đó không phải là đi tìm đánh sao?
Đỗ Vệ Quốc lau mắt nói.
- Vậy là được rồi, lau khô mắt đi. Giờ cậu là bí thư huyện, thời cổ đại còn là vua một vùng. Bí thư chính là bí thư, phải thể hiện đại khí của cậu.
Diệp Phàm cầm giấy lau đưa qua.
- Vui thật, thật sự là vui vẻ.
Lúc này ở tỉnh thành Dương Chấn Đông cười lớn.
- Nhỏ giọng chút.
Nhâm Thời Mãn hừ một tiếng.
- Thật xin lỗi, thất thố.
Dương Chấn Đông ngượng ngùng nhìn mấy người khác.
- Xuống dốc như vậy đây là báo ứng của hắn. Ăn ở không được quá kiêu ngạo, đây là kết quả của sự kiêu ngạo.
Một người trung niên cám thán nói.
- Bắt đầu kiểm tra đánh giá chúng ta còn tưởng hắn thăng chức. Tuy nói cấp bậc lập tức không thể thay đổi nhưng chức vị chắc chắn lên chỗ cao hơn. Không thể tưởng tượng được lại rụng. Chủ tịch Nhậm cũng là người có năng lực.
Một người trung niên gầy khác nói.
- Việc này không cần nói loạn, có chút việc tôi không thể nói ra ngoài.
Nhậm Thời Mãn mặt không chút thay đổi.
Ông cứ giả vờ đi, không biết trong lòng ông vui sướng đến cỡ nào. Dương Chấn Đông thàm khách sáo lão Nhâm một câu.
Một ngày sau. Diệp Phàm bàn giao công tác cho Dương Quân Sơn. Sáng sớm ngày hôm sau Bao Nghị lái xe đứng ở cửa Diệp Phàm lặng lẽ lên xe.
Tám giờ mấy nghìn công nhân của tập đoàn hoành không đều vui vẻ tiễn đưa Diệp Phàm. Chờ đến bảy tám giờ cuối cùng Khổng Ý Hùng báo Chủ tịch Diệp đã lặng lẽ đi rồi.
Các công nhân liền lao về phía đường quốc lộ nhưng xe đã đi qua rồi.
Chủ tịch Diệp, anh đi mạnh giỏi.
Chủ tịch Diệp, anh mãi mãi là niềm tự hào của Hoành Không.
Chủ tịch Diệp…
Tiếng hô vang khắp thị trấn.
Buổi chiều Diệp Phàm đến văn phòng Ninh Chí Hòa nhìn bốn chữ cứng cáp“Ninh Tĩnh Trí Viễn” phía sau bàn làm việc.
- Hành trình của người quân tử lấy chữ tĩnh để tu thân, lấy kiệm dưỡng đức. Phi đạm bạc vô dĩ minh chí, phi ninh tĩnh vô dĩ trí viễn.
Học phu bắt buộc phải tĩnh, có học mới thành tài được…
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, ta cho rằng vạn vấn sống ở tĩnh và quy về tĩnh. Dù là luyện tâm luyện khí, nho học tu tâm dưỡng tính thì đều bắt đầu từ việc luyện tĩnh.
Tâm không tĩnh thì không thể an được, rồi thì chẳng việc gì nên hồn cả.
Hôm qua biểu hiện quả cháu rất bình tĩnh, rất có tư thế thản nhiên.
Xem ra mười mấy năm rèn luyện trong quan trường không vô ích. Hơn nữa, Quốc thuật cũng cần phải có chữ “tĩnh”.
Mọi người vẫn thường ngồi yên tĩnh, đó không phải là tĩnh tọa sao? Ngồi đi, hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc nữa, chỉ nói chuyện phiếm thôi.
Ninh Chí Hòa cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.