Chương trước
Chương sau
- Có lẽ cấp trên giữ bí mật trước khi ra quyết định có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ là như thế, nhưng cũng không phải chức vụ bí mật gì. Ví dụ như chức vụ liên quan đến an ninh quốc gia…
Ninh Chí Hòa nói.
- Anh, anh thật sự muốn đi?
Mộc Nguyệt Nhi đặt đuôi tay dài hơi xanh trên mặt bàn gỗ, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Nguyệt Nhi, anh là cán bộ nhà nước. Nhà nước cần anh phải đi. Anh cũng không thể ở khu kinh tế Hoành Không cả đời có phải không? Nhưng mặc kệ đi đến đâu anh cũng sẽ không quên Nguyệt Nhi của anh.
Diệp Phàm nói.
- Đừng nói những lời này để lừa gạt em. Anh đi có lẽ chưa được vài ngày đã có người mới. Đến lúc đó giống như là ném cái giẻ lau vậy, anh còn có thể nhớ được Nguyệt Nhi sao.
Mộc Nguyệt Nhi quệt mồm.
- Em nghĩ anh là người như thế sao?
Diệp Phàm trừng mắt nhìn Mộc Nguyệt Nhi.
- Không phải mới là lạ, bọn họ đều nói anh là người đào hoa, phụ nữ bên cạnh anh có thể sắp xếp thành trung đội. Ít nhất cũng phải đến ba mươi người. Kiếm Hiệp Hay
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Ôi trời, tên nào đâm sau lưng tôi vậy, đây không phải làm cho tôi thân bại danh liệt sao?
Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng.
- Anh tưởng rằng anh trong sáng có phải không?
Mộc Nguyệt Nhi cười, sau đó nói
- Anh, chờ Nguyệt Nhi kinh doanh có lời sẽ đến chỗ anh đầu tư. Anh đi đến đâu Nguyệt Nhi theo đến đó. Nguyệt Nhi cũng chỉ có thể làm được chút việc nhỏ vậy, những việc khác không giúp được.
- Nguyệt Nhi… anh cũng không biết nói thế nào?
Diệp Phàm có chút xúc động nhẹ nhàng ôm Nguyệt Nhi vào lòng.
- Anh, đêm nay trăng thật sáng.
Mộc Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
- Nói ngốc, ánh trăng này cũng là Nguyệt Nhi tỏa ra có phải không? Chỉ để phụ trợ cho vẻ đẹp của Nguyệt Nhi thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Anh nói là ánh trăng không phải là Nguyệt Nhi?
Mộc Nguyệt Nhi tức giận.
- Ánh trăng chính là Nguyệt Nhi, trong mắt anh Nguyệt Nhi còn đẹp hơn ánh trăng.
Diệp phàm nói, dưới ánh trăng hai miệng cuối cùng hợp lại với nhau cùng một chỗ.
Một con sói giở trò trên người người con gái. Người con gái cong người cười khanh khách không ngừng.
Khúc dạo đầu đã rất tốt, két, Diệp Phàm bế cô vào phòng, áo trên bay đi, tiếp theo là đến phía dưới.
Đúng lúc này điện thoại vang lên.
- Chết tiệt, đang lúc quan trọng thì điện thoại, tắt máy tắt máy.
Diệp Phàm tức giận định tắt điện thoại.
Vừa thấy không ngờ là Kiều Viễn Sơn gọi điện thoại đến, hắn thở phì phì đi vào phòng vệ sinh.
- Con có biết con được điều chuyển đi đâu không?
Kiều Viễn Sơn hỏi.
- Có lẽ là đến một tỉnh hay thành phố nào đó?
Diệp Phàm hỏi.
- Tỉnh, thành phố, con nghĩ thật khờ.
Kiều Viễn Sơn hừ lạnh một tiếng.
- Chẳng lẽ quay về bộ nhậm chức thứ trưởng?
Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
- Thứ trưởng cũng đừng nghĩ.
Kiều Viễn Sơn tiếp tục hừ nói.
- Chẳng lẽ là con bị đi đày?
Diệp Phàm hừ nói giọng có chút cảm giác.
- Ủy viên đảng ủy Đại học Bắc Kinh, phó hiệu trưởng.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Bắc Kinh, không phải là trường học cấp thứ trưởng sao? Phó hiệu trưởng không phải cấp bậc giám đôc sở sao?
Diệp Phàm thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.
- Đúng vậy.
Kiều Viễn sơn nói, giọng có chút vui vẻ khi người khác gặp họa.
- Mẹ kiếp, là anh chỉnh tôi. Chẳng lẽ vì tôi vỗ bàn ai đó hẳn là không phải.
Diệp Phàm tức giận quát.
- Nhà họ Nhậm có lẽ có chút tác động nhỏ. Đã sớm nói với con là đừng đắc tội với quá nhiều người, nhưng con không tin.
Còn nữa, đồng chí Đường Quang Hùng của tỉnh Thiên Vân nghe nói con với y có mâu thuẫn mạnh mẽ, hiện giờ đã báo ứng có phải không?
Chuyện này cấp trên giữ bí mật cho nên đến ba giờ ba mới biết được kết quả. Nhưng là cấp trên trực tiếp quyết định. Ba muốn trở mình cũng không được.
Kiều Viễn Sơn thở dài.
- Đồng chí Lam Tồn Quân có phải đến mỏ quặng đồng làm Tổng giám đốc?
Diệp Phàm hỏi.
- Ôi, cậu ta chính là vị trí này, cấp bậc đãi ngộ tương đương thứ trưởng.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Chỉnh thì chỉnh, tôi xem bọn họ có thể chỉnh tôi thành cái gì. Lúc trước Tể tướng lưu gù trong mấy ngày cũng ra khỏi cổng thành, con còn có vị trí cấp Giám đốc sở coi như không tồi rồi.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Ha ha, cấp bậc nói ra thì vẫn là cấp thứ trưởng. Xét vì chức vụ thì không đến nỗi lùi.
Nhưng chức vụ của con ở đại học Bắc Kinh cũng không là gì. Bởi vì trong đại học Bắc Kinh còn có những phó hiệu trưởng không phải là ủy viên thường vụ Đảng ủy nhà trường.
Con lại vào đảng ủy, đương nhiên có tên trong Đảng ủy trường, so với mấy phó hiệu trưởng thì mạnh hơn một ít.
Kiều Báo Quốc cười nói, có vẻ muốn động viên Tiểu Diệp.
- Cấp bậc cao đến đâu nhưng chức vụ rống tuếch thì có tác dụng gì. Như là các đồng chí trong hội nghị hiệp thương, nhiều đồng chí cấp bậc cũng không thấp nhưng thực quyền không có. Chỉ là bài trí cho người ta xem. Diệp Phàm tôi còn trẻ, không muốn tuổi trẻ như vậy.
Diệp Phàm có chút căm tức.
- Trong chuyện này khá phức tạp, tôi suy nghĩ vài ngày mới tâm sự với con. Nhưng dù sao con cũng đã được điều trở lại Bắc Kinh, sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội gặp nhau.
Kiều Viễn Sơn nói
- Còn nữa, con phải bình tĩnh cho ba.
Ngày mai sẽ có người xuống tuyên bố quyết định, sau khi tuyên bố xong con phải cười với mọi người. Phải bình tĩnh không được cáu kỉnh.
Người đời, lên xuống cũng là chuyện bình thường. Ở khu kinh tế Hoành Không con cũng đã rất thoải mái, làm việc rất thuận lợi.
Ngủ đông một thời gian ngắn cũng không phải chuyện gì xấu. Con còn trẻ tuổi còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Hơn nữa chuyện lần này dù có người nhúng tay, nhưng cuối cùng ba vẫn cảm giác thấy lạ. Chỉ là một vị trí phó hiệu trưởng sao lại thần bí như vậy?
Không riêng ba không hiểu được, chú Ninh cũng càng không hiểu được. Cho nên chuyện là có lẽ cũng sẽ không giống bình thường.
- Chỉ sợ có người sợ con biết trước thì nhà họ Kiều sẽ ra tay. Ngoài ra con sẽ gây sức ép. Đến lúc đó tìm đích danh cũng ngại.
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ là vậy, nhưng dù như thế nào cũng phải vững như núi là được.
Kiều Viễn Sơn cúp điện thoại.
- Việc này khá lạ, Viễn sơn, đây đối với Diệp Phàm mà nói là một đả kích lớn. Rõ ràng là bị giáng chức. Nếu như nói Diệp Phàm phạm sai lầm gi fđó xử lý như vậy cũng không sao. Nhưng Diệp Phàm có thành tích chói lọi ở khu kinh tế Hoành Không. Cấp trên sắp xếp như vậy cũng không ổn.
Kiều Hoành Sơn hơi giận.
- Theo bình thường mà nói thì là khá không ổn. Việc khác thường tất có yêu. Yêu này ở đâu? Chuyện lần này rất lạ. Em nghĩ cũng không ra. Hoành Sơn, anh nói xem.
Kiều Viễn Sơn hỏi.
- Sắp xếp như vậy có mấy khả năng. Thứ nhất là trả thù Diệp Phàm. Nhưng động tác lớn như vậy không thể chú không biết.
Trước đó cũng không có động tĩnh quá lớn. Tuy nói nhà họ Nhâm có làm động tác nhỏ nhưng hình như cũng không gây ra sóng gió quá lớn.
Nếu như nói nhà họ Nhậm trực tiếp mời đại lão can thiệp nhưng sao trước đó chúng ta không biết chuyện gì?
Kiều Hoành Sơn nói.
- Em nghĩ, nếu như là người rất có phân lượng ra tay thì giữ bí mật là giấu diếm chúng ta.
Hiện giờ ván đã đóng thuyền chúng ta muốn trở mình cũng không được. Hơn nữa cấp trên hình như có ám chỉ việc này đã sắp xếp như vậy.
Không thể sắp xếp lại. Có lẽ đây là ám chỉ với những người có quan hệ với Diệp Phàm. Em còn có thể có hành động gì?
Kiều Viễn Sơn nói.
- Phía sau nhà họ Nhậm mạnh mẽ như vậy sao? Hơn nữa chỉ vì Diệp Phàm bọn họ không cần phải làm như vậy.
Tôi nghi ngờ có phải là đồng chí Đường Quang Hùng của tỉnh Thiên Vân kia không? Nghe nói đồng chí đó rất có ý kiến với Diệp Phàm.
Hơn nữa, vị đồng chí này hình như còn có quan hệ với đồng chí đứng đầu kia. Nếu như cậu ta làm cũng có thể.
Kiều Hoành Sơn vẻ mặt âm trầm.
- Việc này không có tin chính xác, chúng ta cũng không thể đoán lung tung. Đồng chí Quang Hùng cũng không phải thật sự thân thích.
Tuyệt đối không thể chi phối vào đồng chí đứng đầu. Tôi nghĩ việc này chắc chắn không phải ý của đồng chí cấp trên đó.
Huống chi, trong làm việc có mâu thuẫn cũng là bí thư. Mâu thuẫn giữa Diệp Phàm cùng đồng chí Quang Hùng còn chưa đến mức không thể điều hòa.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Tôi cũng nghĩ vậy, ánh mắt của lãnh đạo cấp trên chúng ta không thể theo kịp. Hơn nữa, chỉ một phó chủ tịch nhỏ như Diệp Phàm sao có thể lọt vào mắt ông ấy. Việc này chắc chắn có nguyên nhân khác.
Kiều Hoành Sơn gật đầu.
- Anh, thế nào rồi?
Mộc Nguyệt Nhi thấy Diệp Phàm đi ra mặt trầm xuống biết là điện thoại kia nói kết quả rồi.
- Nguyệt Nhi, ha ha, sau này có tiền thì quyên tặng cho đại học Bắc Kinh đi.
Diệp Phàm cười đi ra, gặp chuyện này dù đồng chí có tấm lòng rộng lượng như thế nào cũng không thể vững như núi Thái Sơn.
- Ha ha, lời này là ý gì? Chẳng lẽ anh muốn đến Đại học Bắc Kinh làm hiệu trưởng? Vậy thì tốt lắm, hiệu trưởng Bắc Kinh là người nổi tiếng, Nguyệt Nhi sẽ quyên tặng một tòa nhà, anh gọi là được.
Mộc Nguyệt Nhi cười cười.
- Hiệu trưởng gì, một phó hiệu trưởng thôi.
Diệp Phàm tức giận nói
- Nguyệt Nhi, anh đi luyện một chút.
- Phó hiệu trưởng, bọn họ sao có thể làm như vậy? Đây không phải là?
Mộc Nguyệt Nhi tức giận thực sự, nhảy dựng lên nói
- Anh, em cũng đi luyện với anh.
- Bỏ đi Nguyệt Nhi, anh muốn yên tĩnh luyện công một mình. Yên tâm, anh không sao. Sóng gió nào mà chưa trải qua. Trước kia ở huyện Ngư Dương còn bị đi đày trông coi đập nước. So ra thì cũng không có gì. Yên tâm, anh không việc gì, anh đi đây.
Diệp Phàm nói xong đi nhanh.
- Anh, anh bảo trọng.
Phía sau vang lên tiếng Nguyệt Nhi thân thiết nói. Cô đứng rất lâu ở hành lang nhìn theo bóng Diệp Phàm.
Ba giờ chiều hôm sau, tổ cán bộ do Phó cục trưởng thường trực Lâm Canh Dương dẫn đầu đến khu kinh tế Hoành Không tuyên bố quyết định bổ nhiệm Diệp Phàm, Lam Tồn Quân và Bao Nghị,
- Tại sao có thể như vậy?
Vừa mới tuyên bố xong Khương Quân đầu tiên nhịn không được đứng lên lớn tiếng.
- Đúng vậy, tại sao có thể như vậy?
Ngũ Vân Lượng cũng đứng lên phụ họa.
- Ngồi xuống!
Diệp Phàm ngồi vị trí chủ tọa nghiêm túc nhìn hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.