Chương trước
Chương sau
Hai người đến một quán nước vỉa hè ngồi xuống.
- Ha ha, mấy năm nay cháu cũng đầu tư cổ phiếu, cũng thật sự mệt mỏi. Cũng tốt, tĩnh dưỡng một thời gian ngắn cũng tốt. Hiện giờ ngay cả võ công cũng đã giảm xuống, không có thời gian để luyện quyền cước.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy là được rồi, không nghỉ ngơi tốt, phải nghỉ ngơi dưỡng sức một khi có cơ hội cháu sẽ bay lên như rồng.
Cháu mới ba mươi tuổi, đường sau này còn rất dài, hơn nữa tất cả mọi người không thể để cháu đi xuống như vậy.
Nhưng chuyện lần này ta cảm thấy cũng khá kỳ lạ, ta nghĩ không biết trực giác của mình có sao không.
Ta cảm thấy cấp trên sắp xếp như vậy không biết có phải là có ý gì khác không? Bởi vì sắp xếp lần này không theo lẽ thường.
Hơn nữa, Bắc Kinh cũng không có gì nhất định phải nhằm vào cháu có phải không? Chuyện của cháu ta đã gọi điện thoại hỏi anh rể.
Anh ấy cũng cười cười nói là không thể nói. Anh nghe giọng này có lẽ việc này đối với cháu mà nói còn là chuyện tốt.
Ninh Chí Hòa cười nói.
- Chú nói giống bố vợ cháu, bọn họ đều không tin cháu sẽ sắp xếp như vậy.
Bọn họ cho rằng có lẽ có biến cố. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ tốt đẹp của mọi người thôi.
Việc này đã quyết định như vậy, biến cố cháu cũng không nhìn thấy. Hơn nữa, làm sao có thể có biến cố khác.
Cũng không thể lại cho cháu một vị trí cấp thứ trưởng. Việc này hình như có chút xung đột với vị trí phó hiệu trưởng. Cho nên, cháu cũng chỉ có thể chuẩn bị tốt tư tưởng. Trước tiên an tâm tĩnh dưỡng một thời gian ngắn.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha.
Ninh Chí Hòa cười.
Sau đó Diệp Phàm lại đến văn phòng Chủ tịch Khúc Chí Quốc, cuối cùng là chào tạm biệt Cái Thiệu Trung.
Đồng chí Đường Quang Hùng vẻ mặt nghiêm túc dặn dò Diệp Phàm ở vị trí mới phải làm tốt công tác.
Sáng sớm ngày hôm sau Diệp Phàm bay đến Bắc Kinh.
Vì có mấy ngày nghỉ nên Diệp Phàm quyết định nghỉ ngơi vài ngày sau đó đến báo cáo. Có lẽ lãnh đạo Đại học Bắc Kinh cũng hiểu tâm trạng của Diệp Phàm nên dễ dàng đồng ý.
Vốn định đi Thái Lan luôn đáng tiếc chính là tất cả mọi người đều bị thương, ít nhất phải chờ sau khi hồi phục mới có thể xuất phát. Lần này sang đó là liều mạng, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mới được.
Nhưng Thiên Đao xem ra không có cách nào khôi phục lại như ban đầu. Đây là chuyện Diệp Phàm buồn nhất.
- Vết thương thì tốt rồi nhưng có lẽ tôi sẽ giảm xuống tiên thiên.
Thiên Đao thở dài rất là buồn bực, Thu Trì đứng bên cạnh nhẹ nhàng vuốt tay ông ta an ủi.
- Có tôi ở đây, hàng thì hàng, sau này sẽ có cơ hội khôi phục lại, đừng nóng vội.
Thu Trì an ủi.
- Hàng cũng không phải chuyện ghê tởm nhất. Thiên Đao tôi là đàn ông, hành động này tuy nói có nguy hiểm nhưng Thiên Đao tôi thích cuộc sống mạo hiểm như vậy. Thu Trì, cô theo tôi sẽ khổ.
Thiên Đao nói.
- Không sợ, đàn ông có sự nghiệp của đàn ông. Anh xem có phải là Diệp Phàm cũng rất ít về nhà, chỉ cần khi anh mệt mỏi có thể về nhà là được.
Thu Trì nói.
- Hồng Tà, ông nói xem, Huyễn Ma Hắc cẩu mang theo một chút hồn khí lão Ưng được hồn hóa khí thân dung hợp cùng một chỗ sao lại bất động vậy?
Tôi có thể cảm giác được, lão ưng được dung hợp từ hồn khí của tôi chắc chắn lợi hại hơn so với con dơi trước kia.
Bởi vì, điểm khởi đầu rất cao, chẳng qua không làm được gì. Ôi mẹ nó tà môn, anh bất động lôi tôi vào làm gì?
Diệp Phàm giận dữ, Thiên Đao cùng Hồng Tà và Lệ Vô Nhai ngồi trong rừng cây uống trà.
- Nếu quả thật là diều hâu hóa thân thì chắc chắn so với con dơi lợi hại hơn nhiều. Trước kai con dơi nghe nói là sư phụ của cậu điểm trên cổ tay.
Sau đã thay đổi. Hiện giờ diều hâu là bản thân cậu dung hợp Hắc cẩu và Huyễn Ma cùng với hồn khí còn sót lại của Thiên Tuế.
Ba người này chắc chắn lợi hại hơn sư phụ của cậu nhiều lắm. Dặc biệt con chó kia rất lợi hại. Huyễn Ma không phải là cao thủ thoát thần cảnh sao. Tuy nói trong sơn động nó không phải là con chó chúa nhưng mấy người chúng ta kết hợp cũng không đánh lại nó.
Đương nhiên lúc đó nó cũng là hồn khí tồn tại trên người Lạp Thiết Cát.
Thiên Đao nói, Diệp Phàm thầm thấy xấu hổ.
Thầm nói tôi làm sao có thể dung hợp hồn khí còn sót lại của ba cao thủ, chẳng qua lúc đó bốn chữ thước tác sư gây ra kết quả như vậy. Không có bốn chữ này tương trợ sao có thể làm ra lão ưng?
- Tôi cho rằng hiện giờ cậu không sử dụng được nó không chừng tìm được cách sử dụng. Chỉ cần có cách hợp lý là có thể sử dụng. Giống như một cao thủ không biết lái xe thì dù thân thủ cao đến đâu cũng không thể lái có phải không?
Lệ Vô Nhai hỏi.
- Tôi cũng cảm giá như vậy, còn có một nguyên nhân chính là lão ưng trình độ rất cao, năng lực của tôi căn bản không thể điều khiển nó. Có lẽ chờ tôi đạt đến trình độ niệm khí hoặc Thoát thần cảnh mới có thể điều khiển nó. Nhưng, cũng có thể nhìn không thể nóng vội.
Diệp Phàm nói.
- Đừng nóng vội, từ từ tìm hiểu.
Hồng Tà cười.
Cả buổi chiều bốn người ngồi trong rừng uống trà nói chuyện phiếm, thật đúng là thoải mái.
Nhưng điện thoại vang lên, vừa thấy không ngờ là Cung Khai Hà gọi đến.
- Ha ha, có phải cảm thấy tủi thân không?
Giọng lão Cung không ngờ là vui vẻ khi người khác gặp họa.
- Đắc ý có phải không?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Có chút, nghe nói cậu nghỉ vài ngày?
Cung Khai Hà hỏi.
- Ôi, dù sao khó có thời gian rảnh rỗi hiện giờ phải nghỉ ngơi thoải mái một chút. Luyện quyền cước cũng tốt không thì cũng đáng tiếc. Mấy ngày này ông đừng gọi tôi đi làm nhiệm vụ, tâm trạng tôi không tốt đi làm nhiệm vụ sẽ gặp chuyện xấu thôi.
Diệp Phàm nói.
- Hỏng rồi, đến mức này sao, xem ra năng lực thừa nhận của cậu vẫn hữu hạn.
Cung Khai Hà châm chọc nói.
- Ha ha, giờ ông bảo tôi đi làm bảo vệ cũng là vui tươi hớn hở. Ông nghĩ như vậy là không xong. Chẳng qua không muốn đi làm nhiệm vụ thôi.
Diệp Phàm ngược lại cười nói.
- Nói linh tinh ít thôi, lập tức đến tổng bộ báo tin.
Cung Khai Hà nháy mắt như là đang phê bình thật sự.
- Lão Cung, tôi nói rồi cho tôi nghỉ ngơi vài ngày. Đừng đến làm phiền tôi.
Diệp Phàm có chút giận.
- Đừng nói nhảm, lập tức tới ngay, đây là mệnh lệnh.
Cung Khai Hà giọng nghiêm túc.
- Hả, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn? Được, giờ các ông nghĩ đến tôi, sao lúc trước không nghĩ đến tôi. Còn đưa ra một cái chức hiệu trưởng. Diệp Phàm tôi cảm ơn đảng, cảm ơn tổ chức trọng dụng tôi nhưng hôm nay anh nói gì tôi cũng không tới, tôi không rảnh.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Đừng nói nhảm, toàn thể ủy viên của tổ đều đang ngồi đây chờ cậu.
Cung Khai Hà không ngờ cúp điện thoại.
Mẹ kiếp, khi có nhiệm vụ sẽ có chuyện này, thật sự là xui. Diệp Phàm nói vài câu bực tức nhưng vẫn lái xe đến tổng bộ.
Đi đến thấy hôm nay hơi lạ hình như hôm này đề phòng nghiêm ngặt hơn so với bình thường.
- Anh Diệp, ha ha ha…
Không ngờ tiếng Đường Thành vang lên, vừa ngẩng đầu phát hiện tên kia đang đứng lè lưỡi ở góc hành lang.
- Tại sao cậu lại ở đây, không phải là đi làm huấn luyện viên sao? Chẳng lẽ bỏ rồi?
Diệp Phàm cười nói.
- Ai nói, đội hò hét phá phách đã bị tôi trừng phạt rồi. Người nào dám giương oai trước mặt tôi tôi đánh cho răng rơi đầy đất.
Đường Thành vẻ mặt đắc ý bước tới.
- Hả, nhìn không ra, vài ngày không gặp mà cậu đã giỏi như vậy sao?
Diệp Phàm nói.
- Không dám, trước mặt bọn họ khoác lác một chút trước mặt anh Diệp tôi không phải là con tốt.
Đường Thành cười hì hì đến trước mặt Diệp Phàm.
- Quái, hôm nay miệng cậu giống như là mật vậy, sao lại ngọt thế?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Chúc mừng anh, anh Diệp.
Đường Thành không ngờ trang trọng nói.
- Ngay cả cậu cũng giễu cợt tôi có phải không? Hiện giờ tốt lắm, khắp thiên hạ mọi người đang chê cười tôi.
Diệp Phàm nghiêm mặt giận.
Thầm nói hay là lão già Đường Quang Hùng làm chuyện tốt, ngay cả Đường Thành cậu cũng không biết?
- Đừng giận anh Diệp, thật sự là chuyện tốt mà, rồi anh sẽ biết, em chúc mừng anh trước một chút.
Đường Thành ôm quyền nói.
- Hả, trước tiên nói xem chuyện gì tốt?
Diệp Phàm vừa đi vừa hỏi.
- Thiên cơ bất khả lộ. Việc này phải giữ bí mật, nếu không tôi không chịu nổi trách nhiệm này.
Đường Thành nói, thấy cậu ta nói nghiêm túc như thế Diệp Phàm cũng không hỏi lại hai người không nói gì không lâu đến phòng họp.
Đẩy cửa đảo qua, phát hiện bộ máy mà Cung Khai Hà nói đều không có ai, trống trơi ngoài một thiếu tá đang dọn chén trà.
- Đồng chí, anh tìm ai?
Thấy Diệp Phàm đứng ở cửa nữ thiếu tá ngẩng đầu hỏi bộ dạng cũng không tệ lắm, xinh đẹp.
- Thiếu tá Lâm thấy thủ trưởng còn không chào?
Đường Thành vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Thủ… chào thủ trưởng.
Thiếu Tá Lâm vừa nghe từ từ nghiêm rồi chào theo nghi thức quân đội. nhưng, ánh mắt đã bán đứng cô, rõ ràng cô không có tình cảm tốt với Diệp Phàm. Có lẽ là Diệp Phàm còn quá trẻ tuổi sao có thể là thủ trưởng gì.
- Ôi, đã lâu không trở về họp ghế này cũng không được tốt.
Diệp Phàm gật đầu ngồi vào vị trí của mình nhìn thiếu tá Lâm hừ nói
- Pha một cốc trà mang đến phải là Cực phẩm trà Long Tĩnh Tây Hồ.
Việc này tất nhiên là Diệp Phàm cố ý làm khó cho thiếu tá Lâm. Bình thường trong phòng làm việc sao có thể có Cực phẩm trà Long Tĩnh Tây hồ? Chẳng qua là trà Long Tĩnh Tây Hồ tốt hơn ở chợ một ít thôi. Có lẽ văn phòng Cung Khai Hà có thể lấy được một ít cực phẩm.
- Trà Long Tĩnh Tây Hồ, còn là cực phẩm. Anh cho là cực phẩm là hàng rau cải trắng có thể nhặt được có phải không? Anh muốn uống thì chờ đến khi anh đạt đến vị trí kia.
Thiếu tá Lâm không vui, thấy Diệp Phàm kiêu ngạo như thế cũng không nể nang.
Đường Thành nhìn Diệp Phàm một cái, không ngờ không lên tiếng ngược lại là vẻ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa lè lưỡi giả làm ngáo ộp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.