Chương trước
Chương sau
Bởi vì lần trước hôn mê tỉnh dậy đã thấy một chiếc khăn như vậy lên người hắn. Việc này có thể khẳng định Hồng Y giữ lại, lúc đó còn tưởng rằng người ta không cẩn thận đánh rơi.
Hơn nữa, chẳng lẽ hắn và người con gái này đã "hoàn thành" rồi. Đó có thể giải thích việc Hồng Y luôn âm thầm giúp đỡ mình không? Tuy nhiên, Diệp Phàm không hiểu, người con gái này lại không cho mình thấy vẻ mặt thật và gặp mặt. Trong mơ người con gái kia rất xinh đẹp.

- Mọi người đi thôi!

Vũ Tiên Phong vung tay lên, nhìn mấy người con nói:

- Giao thi thể Giang Đại Phát cho bọn hắn.

- Không cần, chúng ta đi!

Diệp Phàm vung tay lên, đỡ Trần Khiếu Thiên dậy, nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi cửa nhà họ Vũ, Hồng Y đột nhiên hừ một tiếng:

- Biết rõ không địch lại còn muốn đi, đó là hành động vô trách nhiệm. Sau này tự mình cẩn trọng. Vũ Tiên Phong, việc này sẽ không chấm dứt như vậy. Nâng cao công lực mới là đạo lý đúng đắn. Nếu không, lần sau, ông không có may mắn như vậy.

- Cô gái, lần này cảm ơn cô...

Diệp Phàm chỉ nói nửa câu, cô nàng kia cuối cùng liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, vài bước bóng đã biến mất bên sườn núi.

- Haiz! Tôi lại nợ cô một ân tình.

Diệp Phàm xoa xoa đầu, có chút chua xót nói thầm một câu.
Bước vào trong xe, Tề Thiên không kiềm được hỏi:

- Đại ca, cô nàng kia là ai? Không hẳn là anh quen chứ?

- Quen cái con khỉ! Người ta lúc nào cũng chùm mặt, sao mà quen?

Diệp Phàm đang trong cơn giận lớn, hừ nói.

- Không phải anh vừa nói là lại nợ cô một ân tình sao. Việc này cũng không phải là lần đầu. Theo thứ tự suy nghĩ, đương nhiên là có vài lần.

Vương Nhân Bàng cười nói thầm, giống như đang tự nói.

- Anh...

Diệp Phàm nghẹn giọng, trừng mắt nhìn Vương Nhân Bàng một cái.

- Còn cả chiếc khăn tay thêu kia nữa, quái, hình như lão già họ Vũ kia sợ chiếc khăn tay đó.

Lam Tồn Quân cũng thắc mắc.

- Đương nhiên là có chút sợ.

Diệp Phàm thốt ra.

- Đại ca biết được lai lịch của chiếc khăn tay kia?

Tề Thiên trợn mắt, người này xương sườn đã bị chặt đứt ba cái không ngờ vẫn hào hứng giống như người không việc gì vậy.

- Muốn biết sao, không có cửa đâu.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không nói gì.
Bên này, mấy người Trần Khiếu Thiên hình như cũng bị chặt đứt mấy cái xương sườn. Nhưng đối với những cơ thể có tố chất đặc biệt tốt mà nói thì liền xương có lẽ chỉ cần vài ngày. Mấy người nằm nghiêng trong xe cũng không có việc gì.

- Không nói thì thôi, hừ, có gì giỏi chứ, không phải chỉ là một cô gái sao, có lẽ rất xấu.

Tề Thiên hừ nói.

- Ha ha, cũng có thể là cô gái xinh đẹp.

Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng, nhìn Lam Tồn Quân nói:

- Mẹ kiếp, lão già Vũ Tiên Phong kia quá lợi hại có lẽ là thập đẳng đi.

- Thập đẳng, hẳn là không có, cửu đẳng đỉnh bậc thôi. Nếu không tôi và Hồng Y liên kết cũng không phải là đối thủ của gã. Nhóm chúng ta khí lực dồi dào cũng có thể cùng gã tranh tài một thời gian.

Diệp Phàm lắc đầu nói.

- Hồng Y kia rốt cuộc là ai, khăn tay là thế nào? Còn nữa bản lĩnh của cô ấy có lẽ cao hơn anh một bậc?

Lam Tồn Quân lại hỏi, mấy tên này chưa hỏi rõ việc này chưa buông tha.

- Thôi vậy, nói cho các cậu vậy, không thì sẽ bị làm phiền đến chết mất.

Diệp Phàm khoát tau áo nhìn mọi người một cái nói:

- Theo tôi, Hồng Y có lẽ còn kém tôi một bậc nhỏ. Tuy nhiên, cơ thể cô ấy rất linh hoạt, hơn nữa vừa mới tới nên thể lực dư thừa cho nên có thể đấu một trận như vậy với Vũ Tiên Phong.

Còn tôi thì đã hết khí lực nếu không cũng sẽ không thua chỉ sau mấy chiêu như vậy. Nếu là lúc thể lực mạnh mẽ, ít nhất có thể đấu với Vũ Tiên Phong mấy chục chiêu.
Tuy nhiên, người thua chắc chắn là tôi. Dù sao, giai vị kém nhiều lắm. Hơn nữa, lão già kia bản lĩnh thâm hậu hơn so với chúng ta nhiều.
Còn cô gái kia rốt cuộc là ai, tôi thật sự không rõ ràng lắm. Hình như đã từng gặp cô ấy trong giấc mộng, tuy nhiên sau tỉnh lại mới phát hiện là thực tế chứ không phải là giấc mơ.
Diệp Phàm vừa nói đến đây cả xe lập tức cười ha hả.
Tề Thiên cười đến chảy nước mắt, tuy nhiên, không lâu sau thì nhíu mày. Bởi vì, cười như vậy đã động vào chỗ đau.

- Đại ca, không phải là anh nằm mơ thật chứ? Thật là lãng mạn đấy, gặp người tình trong giấc mộng, tỉnh dậy người tình chẳng thấy đâu, hiện thực phũ phàng lại quay về, nửa mơ nửa thật, thật giả bất phân rồi.

Lam Tồn Quân lắc lắc đầu nói.

- Mơ cái con khỉ!

Diệp Phàm tức giận hừ nói.

- Vậy khăn kia là thế nào?

Không ngờ Trần Khiếu Thiên cũng lên tiếng hỏi một câu. Xem ra, về chiếc khăn tay kia, chính lão Trần cũng hào hứng.
Đúng là trong việc tìm tòi sự thất thì không ai không tò mò, dù già hay trẻ.

- Ha ha, Trung Quốc chúng ta không phải trong các cao thủ có Ngũ cực sao. Thái cực Trương Vô Trần là đệ nhất trong ngũ cực.

Cực thứ hai gọi là Hồng cực, Yến Song Song. Vì sao gọi là Hồng cực vì người này thích mặc váy hồng.
Việc vừa nhìn thấy vừa rồi, là trong quá khứ khi các cô giết người thường để lại một chiếc khăn tay. Lúc đó người ta gọi chiếc khăn này Huyết mai khăn. Mà người Trung Quốc có người lại gọi là thiệp báo chết.
Nghe nói Hồng cực phất roi một cái, ngay cả một con trâu cũng bị chặt làm hai.
Các cậu nghĩ lại xem, nếu roi này đập trên cơ thể người thì sẽ thành cái gì? Tuy nhiên, hôm nay có chút lại, sao lại đổi thành dải băng.
Roi kia đâu rồi? Dải băng rất mềm, sao có thể bằng roi?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ nói.

- Huyết mai khăn? thật sự là cái khăn đó. Vũ Tiên Phong nếu là con trai của Dương Đạo Thuận cũng được xưng là một cực cùng Hồng cực trong ngũ cực.

Đối với tín vật của nhân vật trong ngũ cực đương nhiên có chút e dè. Bởi vì, đó chắc chắn là truyền nhân của ngũ cực.
Nếu thật sự làm cho cô nàng bị sao đó Yến Song Song không tìm đến cửa sao? Đương nhiên Yến Song Song có lẽ đã chết, nhưng Yến Song Song còn có đồ đệ, giống như con của Dương Đạo Thuận.
Ngũ cực của Trung Quốc bất luận một cực nào đều không dễ động vào. Đặc biệt là Thái cực Trương Vô Trần. Theo lời đồn người này đã đột phá đến Tiên Thiên vô cùng... người chi cảnh. Việc này cũng chỉ là truyền thuyết thôi.
Vương Nhân Bàng nói.

- Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, ai biết được thật hay giả.

Lam Tồn Quân lắc lắc đầu nhìn Diệp Phạm một cái nói:

- Rất lạ, Vũ Tiên Phong rõ ràng có thể chiến thắng liên kết giữa anh Diệp và Hồng Y sao lại buông tha. Chẳng lẽ thật sự là nể Huyết mai khăn? Khăn tay này, có ảnh hưởng to lớn đến thế sao?

- Không hẳn thế.

Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi lắc đầu, nhìn mọi ngừoi một cái nói:

- Vừa rồi mọi người có nghe thấy tiếng trống không?

- Không hề nghe thấy.

Mấy người Lam Tồn Quần không hề suy nghĩ gì trả lời luôn.

- Thật sự không nghe thấy?

Diệp Phàm thật sự là nghi ngờ khó hiểu, cẩn thận hỏi lại mọi người, tuy nhiên thấy mọi người vô cùng chắc chắn lắc đầu tỏ vẻ thật sự.

- Quái, chẳng lẽ là tôi ảo giác?

Diệp Phàm thật sự nghi ngờ lỗ tai của mình có phải là bị bệnh hay không?

- Đại ca, anh thật sự là nghe thấy phải không?

Tề Thiên hỏi.

- Tôi cũng không dám xác định, hình như đầu tiên là nghe thấy ba tiếng trông vang lên. Hơn nữa, tôi quan sát thấy Vũ Tiểu Phong nhíu mày một chút.

Không lâu lại vang lên ba tiếng nữa, cuối cùng là sáu tiếng. Đến sáu tiếng thì Vũ Tiên Phong liền đuổi chúng ta đi.
Thấy người nhà họ Vũ không để ý, cô gái áo hồng mới lấy ra huyết khăn mai. Sau đó chúng ta đi ra. Tôi nghĩ, có phải bên ngoài có cao thủ dùng tiếng trống gọi Vũ Tiên Phong ra ngoài so đấu hoặc là có việc gì đó.
Vũ Tiên Phong không có cách nào, gã biết được, chỉ cần gã vừa đi mấy người nhà họ Vũ còn lại không thể ngăn được chúng ta.
Dù sao, số lượng nhiều nhưng chất lượng không tốt cũng vô dụng. Gióng như tất cả chúng ta hợp lại cũng không thể đấu lại được Vũ Tiên Phong.
Chỉ cần tôi và Hồng Y liên kết ngoài ra các anh em liều mạng thì hoàn toàn có thể bình định gia trại nhà họ Vũ.
Diệp Phàm phân tích.

- Cũng có lý, tuy nhiên, sao chúng ta không nghe được tiếng trống kia, nếu nghe thấy thì dễ giải thích rồi.

Trần Khiếu Thiên lắc lắc đầu, có chút nghi ngờ.

- Thôi vậy, có lẽ là tai anh Diệp bị sao đó, chúng ta nghe không thấy anh ấy nghe thấy. Việc này chúng ta không bàn đến nữa, đáng ghét.

Vương Nhân Bàng xoay người sang chỗ khác chuẩn bị ngủ một giấc, quá mệt mỏi.

- Tề Thiên, vừa rồi khi Giang Đại Phát tự sát cậu có chụp được không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên, em dùng loại camera mới nhất, có lẽ Vũ Tiên Phong cũng không phát hiện.

Tề Thiên cười trộm một tiếng nói.

- Vậy là tốt rồi, tin rằng có vật chứng này, chuyện của cậu có thể xác định rồi.

Diệp Phàm nhẹ nhàng thở ra.

- Ôi, mấy anh, vì tôi mà liên lụy đến mọi người rồi.

Tề Thiên vẻ mặt có chút hổ thẹn.

- Mệt cái con khỉ, làm cho sảng khoái mới đúng.

- Đúng vậy, trận chiến này tuy nói cực kỳ nguy hiểm đối với chúng ta nhưng cuối cùng vẫn sống trở về. Và trong trận đánh nhau sinh tử này mọi người cũng học được không ít kinh nghiệm. Đây mới là vấn đề quan trọng trong chiếc đầu, vừa nguy hiểm vừa thích thú.

Lam Tồn Quân cũng gật đầu nói.
Trời se lạnh, cây cối trong khu vườn phía tây ngả vàng màu lá mạ, những cây đại thụ cao hàng chục mét rụng đầy với. Dưới hàng cây là một ngôi biệt thự cổ.
Chín giờ sáng.
Một chiếc xe quân dụng chạy vào biệt thự ở khu vườn phía tây.
Không lâu sau, Lý Khiếu Phong cầm theo hai chiếc bình cổ bước vào tòa nhà của Phó chủ tịch Tiền Phong Vân.
Đối với việc lão Lý đến hỏi thăm, Tiền Phong Vân đương nhiên không dám từ chối. Tiền Phong Vân là một trong những người biết chi tiết về lão Lý.
Tuy nói lão Lý đã lui nhưng phân lượng của lão ở đất nước này vẫn khá lớn. Cho nên, Tiền Phong Vân đã đứng ở cửa chờ từ trước.

- Có bạn từ xa đến, ngạc nhiên quá. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tiền Phong Vân bước vài bước, từ xa đã giơ tay ra, vừa cười vừa nói. Tay kia nắm chặt tay Lý Khiếu Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.