Editor: RavineTừ phi ngày càng cố ý làm ra mấy động tác mờ ám. Hắn ta lung lay thân mình một chút, giả vờ đứng không vững, ngã vào lồng ngực Lý Quảng Ninh.
“Là nô tỳ đi quá giới hạn, bệ hạ thứ tội.”
Lý Quảng Ninh vốn dĩ đã cau mày, mặt lộ vẻ không vui. Nhưng hắn đột nhiên dường như nghĩ tới cái gì, liếc mắt một cái về phía Đỗ Ngọc Chương. Lúc mở miệng, giọng điệu của hắn lại ôn nhu hiếm thấy.
“Ái phi có phải là đứng lâu rồi hay không, có chút mệt mỏi sao? Chẳng qua chỉ là chạm vào trẫm một chút, ái phi sao lại nói là có tội được?”
Dứt lời, Lý Quảng Ninh đặt đôi tay Từ Yến Thu trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn ôn nhu hỏi,
“Ái phi có lạnh không? Trên tay có chút lạnh.”
Trước giờ chưa từng được hoàng đế cưng chiều đến vậy, Từ Yến Thu tâm can mừng rỡ đến run bần bật. Hắn ta vội cúi đầu làm ra vẻ thẹn thùng, nói,
“Nô tỳ mấy ngày nay nhiễm lạnh một chút. Nghĩ đến thân thể có chút yếu, nên tay cũng lạnh chút. Lại để bệ hạ phải lo lắng rồi.”
“Ái phi không thể sơ suất như vậy được. Trời đông giá rét, không thể để bị nhiễm lạnh. Nhất định phải điều trị thật tốt, nếu không sẽ dễ dàng mắc bệnh.”
Lý Quảng Ninh nói đến đây lại ngừng lại. Hắn liếc nhìn Đỗ Ngọc Chương đang quỳ trên mặt đất một cái.
Đỗ Ngọc Chương còn đang cố hết sức chống đỡ mới không bị ngã xuống đất. Nhưng cái lạnh trên mặt đất đã sớm thấm vào cơ thể,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/257679/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.