Editor: Ravine“Thần tại sao…..phải ở trước mặt bệ hạ…… cầu xin sủng hạnh?”
Đỗ Ngọc Chương giống như bị sét đánh, chỉ có thể lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu hỏi của Lý Quảng Ninh.
“Nếu không phải vậy, lúc trẫm đưa ra đề nghị lâm hạnh ngươi, ngươi vì sao lại vui vẻ đáp ứng ta như vậy? Trẫm năm đó nói rằng ngươi nếu muốn vào triều làm quan, nhất định phải đem cả gia tộc ngươi nhốt vào thiên lao, ngươi cũng đồng ý…… Trẫm chẳng qua chỉ là không muốn để ngươi vào triều, mới bảo ngươi giao thân thể mình cho trẫm! Trẫm thật sự không nghĩ tới, ngươi cư nhiên không chút do dự liền thoát y —— ngươi nói xem có phải ngươi có phải là loại đê tiện bẩm sinh hay không?”
Đỗ Ngọc Chương đầu óc ầm một tiếng. Nhưng Lý Quảng Ninh vẫn tiếp tục,
“Ta vốn tưởng rằng, ngươi tốt xấu gì cũng là con nhà thế gia đọc sách thánh hiền, làm thị thư lang của ta! Vậy mà ngươi lại tuyệt đối không chịu đáp ứng điều kiện này —— Đỗ Ngọc Chương, ta thật không dám tin! Ngươi thế nhưng lại đê tiện như vậy, bất luận kẻ nào muốn thân thể của ngươi, ngươi đều sẽ ngoan ngoãn dâng lên! Trẫm mấy năm trước đúng là đã nhìn lầm ngươi rồi!”
Từng câu từng chữ này giống như những chiếc răng nanh sắc nhọn đâm nát trái tim Đỗ Ngọc Chương, đưa chất độc lan khắp tứ chi y. Dù có là kim đâm rìu đục cũng không sánh bằng đau đớn trong lòng y lúc này! Đỗ Ngọc Chương không quỳ nổi nữa, y gấp gáp thở hổn hển, thanh âm run rẩy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/257680/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.