Editor: RavineTiến vào cùng lúc với hai người còn có Vương tổng quản. Ông nhận ra Đỗ Ngọc Chương vậy mà vẫn còn ở chỗ này, sợ tới mức giật mình một cái ——
Từ phi ỷ vào chính mình là do thái hậu ban thưởng, tính cách cao ngạo ngông cuồng, luôn muốn tìm cơ hội đạp Đỗ đại nhân xuống. Nhưng trước giờ bệ hạ đều che chở Đỗ đại nhân, không để cho hai người gặp mặt.
Thế nhưng hôm nay vạn tuế gia lại để cho hai người chạm mặt! Nếu là lát nữa tình cảnh trở nên khó coi, ông thân là đại tổng quản nơi đây há chẳng phải sẽ rước lấy xui xẻo sao?
Vương tổng quản vội vàng quỳ xuống,
“Vạn tuế gia, đã khuya lắm rồi. Lão nô ngay lập tức an bài cỗ kiệu đưa Đỗ đại nhân trở về.”
“Không cần!” Lý Quảng Ninh ngữ khí lạnh lùng cứng rắn, “Y còn muốn cầu xin ân điển của trẫm, không đạt được mục đích, y sao có thể chịu đi! Cứ để y ngồi ngốc ở đây đi!”
Dứt lời, hắn phất tay lên, đuổi Vương tổng quản đi. Trong phòng chỉ còn lại ba người, Lý Quảng Ninh lạnh mặt rầm một cái ngôi xuống sau án thư.
Từ Yến Thu liền chậm rãi đứng dậy, đi vòng ra sau Lý Quảng Ninh, đặt một tay lên cổ Lý Quảng Ninh nhẹ nhàng xoa bóp.
“Bệ hạ long thể quan trọng, chớ nên tức giận mà làm hại thân thể. Bá tánh Đại Yến ta đều còn phải trông cậy vào bệ hạ.”
Lý Quảng Ninh không nói gì, vươn tay ra mở đống tấu chương trước mặt. Từ Yến Thu cũng đi lên phía trước, thay hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/257678/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.