Editor: Ravine
“Chẳng lẽ chỉ có một mình Đỗ Ngọc Chương mới có biện pháp báo quốc? Đại Yến ta trăm vạn đại quân đều không thể bảo vệ quốc gia, chống lại Tây Man sao? Trẫm là hoàng đế của Đại Yến! Trẫm chẳng lẽ không muốn cứu bá tánh ra khỏi lầm than sao? Trẫm đăng cơ ba năm, chăm lo việc nước, chỉnh đốn quân vụ, chính là vì cái gì?”
Lý Quảng Ninh giận tím mặt,
“Cho dù nhất định phải hoà đàm, chẳng lẽ nhất định cũng phải do đích thân Đỗ Ngọc Chương ngươi ra mặt? Ngươi biết những Tây Man đó đều là những kẻ man rợ gϊếŧ người không chớp mắt! Ăn thịt người hút tủy người, Đỗ Ngọc Chương, chỉ sợ ngươi một đi không trở lại!”
Lý Quảng Ninh một hơi rống xong, ngực không nhịn được phập phồng. Vẻ mặt Đỗ Ngọc Chương lại vô cùng bình tĩnh, y chỉ lẳng lặng lắc đầu. Lý Quảng Ninh trước giờ chưa từng tán thành chính sách này, nhưng đối với Đỗ Ngọc Chương, trước giờ cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất,
“Bệ hạ, thần nhất định phải đi. Kể cả phải bỏ mạng, thần cũng —— không hối hận.”
“Ngươi! Được, ngươi một khi đã cố chấp như vậy, liền chờ tận mắt chứng kiến Đỗ gia ngươi một nhà trên dưới hơn trăm nhân khẩu, tất cả đều đầu rơi xuống đất đi!”
Lý Quảng Ninh lửa giận ngút trời. Hắn đẩy Đỗ Ngọc Chương sang một bên, dùng sức đá văng cánh cửa, ngoài phòng gió lạnh phần phật thổi vào, khiến Đỗ Ngọc Chương giật mình một trậni.
Cái đẩy vừa rồi đã khiến đầu Đỗ Ngọc Chương đập vào góc bàn, y chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-nan-vi/257677/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.