Thời gian không baolâu, từng chiếc xe tải quân dụng lái tới, đèn xe chiếu vào trong mưa,soi từ xa tới đây, Giản Dung liếc mắt nhìn xe bên kia, ngược lại hô tovới đám lính: “Lên đường, nhanh lên một chút!”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả đám lính gấp rút xoay người, chạy đến xe tải quân dụng, Ôn Uyểncũng đi lên xe, không cùng xe với Giản Dung mà theo một nhóm chiến sỹ,đợi tất cả mọi người lên xe bằng tốc độ nhanh nhất, xe lập tức khởi động rời khỏi doanh trại.
Ở trong đêm mưa, nhất là trời thu càng thêm lạnh vài phần, một anh lính nhìn Ôn Uyển, thuận tay cởi đồ rằn ri trênngười đưa cho Ôn Uyển, nhẹ giọng nói: “Chị dâu, cho chị khoác lên, thậtlạnh.”
Ôn Uyển ngước mắt nhìn sang, là doanh trưởng doanh ba,doanh trưởng được Giản Dung coi trọng nhất, thời gian xin nghỉ kết hôntrước kia, Giản Dung không ở trong đơn vị, chính cậu ta dẫn lính, GiảnDung cũng thường tự hào về doanh trưởng doanh ba với mình.
“Không cần, tôi rất tốt.” Ôn Uyển cười cười, cự tuyệt doanh trưởng doanh ba,đều là người bình thường, cô lạnh thì bọn họ cũng lạnh, doanh trưởngdoanh ba nhìn Ôn Uyển, ngược lại khong ép buộc nữa, mà trực tiếp đặt áolên người Ôn Uyển, xoay người đi về phía sau.
Bọn họ là ông lớn, nói nhiều như vậy đều là nói nhảm, Giản Dung cũng không ưa lính của mình nói nhiều.
Ôn Uyển nhìn doanh trưởng doanh ba ngồi ở phía xa, khóe miệng khẽ giậtgiật, không nói gì nữa, đắp áo khoác rằn ri, rúc ở trong góc, có chiếnsỹ ở đó nhắm mắt giả vờ ngủ, đến tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-co-vo-nho/538703/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.