Giản Dung chạy đếntrước mắt Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển, thuận tay lau nước mưa trên mặt, trầmgiọng hỏi: “Trời mưa lớn như vậy, không ở nhà ngây ngốc, sao chạy rađây?”
Lúc ấy, còi tập hợp khẩn cấp vừa vang lên, anh không kịpgiải thích gì thêm với Ôn Uyển, lập tức vội vã chạy tới nơi này, chỉkhông ngờ Ôn Uyển cũng sẽ chạy tới đây, trong lòng sốt ruột lại đaulòng.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung trước mắt, giọng nói hạ thấp nhưng rất rõ ràng: “Em không yên lòng về anh, nên tới xem một chút.”
Thời gian yên bình quá nhiều khiến Ôn Uyển cho là có thể yên lặng theo GiảnDung như vậy, cho đến khi đầu bạc, dù cuộc sống bộ đội khô khan khamkhổ, có có thể có Giản Dung ở đây, tất cả đều tốt đẹp.
Nhưng côquên mất Giản Dung mặc quân phục, bộ quần áo đại biểu người đàn ông nàykhông thuộc về riêng cô, còn thuộc về quân đội, thuộc về nhân dân, anhmuốn vì bộ quần áo này mà dâng hiến bất cứ lúc nào, chuẩn bị làm nhiệmvụ bất cứ lúc nào.
“Không có chuyện gì,không có gì không yên lòng, trở về nhanh chút, mưa lớn như vậy, bị bệnhthì làm thế nào?” Giản Dung đưa tay muốn sờ mặt Ôn Uyển, nhưng vẫn nhịnđược, “Trở về nhanh chút đi, anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ, đi tiềntuyến chống lũ.”
Anh có thể hiểu được tâm tình Ôn Uyển, dù saođây cũng là lần đầu tiên Ôn Uyển theo quân, không hiểu bọn họ phải rangoài làm nhiệm vụ, trong đại viện, những chị dâu khác sợ rằng đã thànhthói quen, hàng năm dù ít hay nhiều, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-co-vo-nho/538702/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.