Mấy người Ôn Uyển đang ở chỗ trung tâm cứu trợ tạm thời, cũng coi như làchỗ an toàn, mà người kêu tiền tuyến, chính là chỗ gần nước lũ nhất, nơi đó vô cùng nguy hiểm, nếu nói trực tiếp kéo người đi, ai cũng e ngại.
Người nọ vừa kêu, Ôn Uyển nghe lập tức vén rèm lên, cũng bất chấp tất cả laora lều, kêu với người kia: “Vị đồng chí kia, tôi đồng ý đi!”
Tiền tuyến rất khổ, người bên kia càng cần cô, cũng hy vọng có thể thấy Giản Dung, muốn biết tình hình người đàn ông kia bây giờ có tốt không.
Ôn Uyển nhìn người đàn ông thét to, mặc quân trang, bên ngoài khoác áoblue trắng, lúc người đàn ông quay đầu nhìn Ôn Uyển, cũng lấy làm kinhhãi, ngạc nhiên hỏi: “Ôn Uyển, sao em cũng tới?”
“Tiếu Nhiên, sao lại là anh?” Ôn Uyển cũng vui vẻ, không ngờ ở đây có thể gặp được người quen ở bệnh viện trước kia, mỗi lần làm nhiệm vụ, Tiếu Nhiên cũng sẽlãnh một phần.
Tiếu Nhiên nhìn Ôn Uyển, cười cười: “Cô nhóc chếttiệt kia, anh ở đây mới bình thường, còn em mới là ngoài ý muốn, khôngphải theo quân ở đơn vị sao?”
Trong một khoa, hai người khó tránh khỏi có chút quen biết, ở trong mắt Tiếu Nhiên, cô nhóc này chính làbướng bỉnh cố chấp, không ngờ theo quân, còn theo chân đi làm nhiệm vụ,rốt cuộc vẫn không có tính nhẫn nại.
Ôn Uyển gật đầu, tiếp tụcnói với Tiếu Nhiên: “Em đi cùng đơn vị tới, có phải anh muốn đi tiềntuyến phát thuốc không, em cũng muốn đi.”
Đây mới là việc chính,dù sao vào lúc này không thích hợp để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-sung-co-vo-nho/538704/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.