Đoạn Niết đẩy Trí Thâm ra, ói toàn bộ thuốc đắng vừa uống khỏi bụng xuống mặt đất, cả người giống như trút sạch toàn bộ khí lực trên người, mềm oặt đổ về giường.
Hết thảy dường như đã đến hồi cuối, hắn dung nhan tiều tụy, hai mắt ảm đạm, lại xách không nổi một chút tinh thần.
Chân khí của Trí Thâm đã mất tác dụng, truyền vào cơ thể Đoạn Niết, giống như suối đổ về biển, ngay cả một chút ấm áp cũng không có.
“Điện hạ, là thần vô dụng, thần không thể mang về sen tiên.” Vẻ mặt Trí Thâm tràn đầy áy náy.
Đoạn Niết chuyển động con ngươi màu nhạt, nhìn gã một lúc, lại thu hồi ánh mắt, nói giọng khàn khàn: “Mà thôi…”
Dầu hết đèn tắt, chính là nói về hắn ở hiện tại. Thân thể như vậy, không phải vật tiên không thể cứu.
Hai năm trước Trí Thâm nói về sự tồn tại của Hỏa Hi đảo, nói trên đảo có một đóa sen tiên, tên là “Độ mẫu bạch liên”, có thể làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt (*hoạt tử nhân nhục bạch cốt.),quả thật có thể trị hết bệnh của Đoạn Niết.
Hỏa Hi đảo ở tại Đông Hải phía xa, Đoạn Niết dĩ nhiên không thể tự mình đi, mà trên đời này, có bản lĩnh, có thể đi vì hắn, ngoại trừ Tề Phương Sóc cũng không còn người nào nữa.
Người trúc mã này, trong vài năm đã thay phụ thân y trở thành chủ thân mới của Yến Địa, hiện nay là Yến mục hầu Tề Phương Sóc uy danh, Đại Hạ người nào không biết?
Ra biển tìm thuốc, hao phí nhân lực không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quanh-nhan-gian/1353872/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.