Thân thể Đoạn Niết vô cùng vô cùng xấu, nhưng giống như kỳ tích hắn vẫn nhịn được đến hai mươi hai tuổi.
Năm trước Đoạn Quỹ đã đến tuổi học chữ, Hạ vương rốt cuộc nhớ đến còn có đứa con trai này, vung tay đưa Đoạn Quỹ ra lãnh cung, rời xa cung điện vốn nhỏ hẹp kia.
Ngày dọn đi, Cửu hoàng tử khóc đến thở không ra hơi, hai mắt sưng húp giống hệt hai quả đào.
Hai năm qua, y đã dần dần rõ ràng, ngoại trừ Đoạn Niết, ngoại trừ Lục hoàng huynh này, y ở nơi thế gian lạnh lùng này ai cũng không đang tin. Hạ vương tuy cho người cho y thân phận tôn quý, nhưng cũng là người khởi xướng tình cảnh bi thảm của y. Đoạn Quỹ vốn tưởng rằng có thể cùng Đoạn Niết sống nương tựa nhau cả đời, nhưng hiện tại một Nam một Bắc, cũng không còn là khoảng cách chỉ vài bước là có thể đến, y phút chốc liền cảm thấy bản thân sắp một thân một mình rồi, không còn ai quản y nữa rồi, sao có thể không khiến cho y thương tâm muốn chết được.
Đoạn Niết phủ áo khoác thật dày, tóc như gỗ mun, da như tuyết đông, màu mắt nhìn kỹ cũng không phải đen nhanh, mà hơi ánh lên màu hổ phách.
Hắn nâng tay che miệng ho khan hai tiếng, liếc mắt ra hiệu với thái giám sau lưng Đoạn Quỹ một cái, đối phương lập tức hiểu ý, tiến lên nói: “Chủ tử, sắc trời đã không còn sớm chúng ta mau đi thôi.” Nói xong liền kéo Cửu hoàng tử ra ngoài.
“Hoàng huynh! Lục hoàng huynh ô ô ô, đệ không đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quanh-nhan-gian/1353871/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.