Thân Lộc là một nô lệ, tổ tiên ba đời đều là nô lệ, nếu không có gì ngoài ý muốn, con gã, cháu gã, con cháu đời đời của gã, cũng sẽ là nô lệ.
Nô lệ là súc vật của quyền quý, đừng nói đến tự do, ngay cả sinh tử cũng không phải do chính mình. Thân Lộc từ nhỏ đã không cảm thấy mình so với người khác kém ở chỗ nào, gã thông minh, hiếu học, so với hai đứa con trai con gái của chủ nhà còn có bản lĩnh hơn.
Nhưng gã là nô lệ, những lời này đều là vô nghĩa.
Gã khát vọng tương lai, không cam lòng làm nô, không thể chịu đựng được chủ nhà đánh chửi ngược đãi, cuộc sống như vậy còn không bằng đi tìm chết. Cho nên gã lựa chọn chạy trốn, lúc đêm khuya vắng người, xuyên qua một mảnh ruộng lớn, chạy về phía núi.
Gã đã thất bại, quản sự mang người cùng chó đuổi theo, không lâu sau liền bắt được gã. Một thiếu niên, dưới tình huống không có ngựa không quen đường xá chạy cũng không được bao xa.
Nô lệ chạy trốn, là tội nặng nhất, gã bị trói trên cột thị chúng*, không cho ăn cơm cũng không cho uống nước, mỗi ngày đều bị mặt trời thiêu đốt, thời điểm Đoạn Quỹ xuống mua gã, gã cũng chỉ còn chút hơi tàn.
(*trị tội trước công chúng.)
Thân Lộc là một người ân oán phân minh, Đoạn Quỹ cứu gã, đối với gã có ân cứu mạng, gã liền âm thầm thề cả đời trung thành với đối phương.
Gã trung thành đến độ không thể dao động, có đôi khi thậm chí lộ ra ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-quanh-nhan-gian/1353873/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.