Trương Khác không ngờ Trần Phi Dung tủi thân tới thế, dáng vẻ như bị sỉ nhục, một giọt nước mắt long lanh khóe mắt như trực trào ra, trong lòng có chút thương cảm, lấy cái kẹp tóc gẫy từ tay Hứa Tư:
- Bạn nói cái này à?
Thấy mọi người nhìn mình, làm vẻ thản nhiên nói:
- Em họ mình mua ở hàng ven đường, chẳng biết đáng mấy đồng, em họ mình nổi hứng bày hàng bán, làm phiền bạn chiếm chỗ, nó lấy tằng bạn coi như cám ơn, gây rắc rối cho bạn như thế mình thật ngại quá, bạn không thích thì thôi vậy.
Nói rồi ném hai mảnh gãy qua tường, chỉ nghe "tõm" một cái đã rơi vào sông Sơ Cảng, Trương Khác phủi tay:
- Chẳng đáng mấy đồng, được rồi, ăn cơm thôi mình đói ngấu rồi đây.
Mẹ Hứa Tư chỉ coi là đồ bán ngoài đường thật, song vẫn tiếc nuối nói:
- Cái kẹp tóc đẹp như thế, hôm khác bảo chú Hứa cháu sửa lại vẫn đeo được mà, bọn trẻ các cháu chưa chịu khổ nên chẳng biết quý trọng đồ vật gì cả.
Hứa Tư ngẩn ra nhìn Trương Khác: Thứ tới mầy nghìn đồng mà nói ném là ném, đúng là quá không biết quý trọng, nhà bình thương chừng đó tiền đủ lo nghĩ cả tháng trời.
Trần Phi Dung sững người, tâm tình rối bời, không biết nói gì, cô vốn không cho rằng thứ Đường Thanh tặng đắt tiền, chỉ bởi bị Chu Phục nói làm tự ái, lúc này thấy Trương Khác ném đi, hoài nghi có phải mình hơi thái quá, trong lòng áy náy, song không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2820509/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.