Lưu Phân đã nghĩ kỹ rồi, bà làm kế toán mười mấy năm, về nhà máy làm chức cũ là không vấn đề, tiền lương chắc chắn sẽ cao hơn rất nhiều, cho nên thế nào cũng phải gom cho đủ tiền đảm bảo, trong những nhà quen biết Chu Phục dư giả một chút, mắt nhìn chăm chú vào ông ta, mong ông ta đồng ý.
Chu Phục đành nói:
- Nếu cho cô vay tiền thật, Trần Kỳ sẽ nghi ngờ lung tung, sau này không mời tôi tới uống rượu nữa, làm ăn lỗ vốn như thế tôi không làm. Hay là thế này, tôi đem tiền cho Trương Khác vay, rồi cô vay cậu ấy.
Trương Khác đang ăn, nghe vậy ngẩng đầu lên:
- Sao lại lôi tôi vào?
Từ mùa hè được nghe Hứa Hải Sơn nói tiền nhà ông thiếu do Trương Khác bù vào, đường đường khu trưởng khu Nam Thành cũng bị y mời tới cái quán rách này ăn cơm, mấy ngày trước còn nghe Chu Văn Bân nói đang là lái xe riêng cho chàng trai này...
Bao nhiêu việc khiến trong mắt Lưu Phân, Trương Khác mang cảm giác thần bí, thấy Chu Phục trên bàn tiệc cũng phải nhìn mặt y, Lưu Phân ít nhiều có chút đắc ý, gắp một miếng thịt cho vào bát Trương Khác:
- Dì Phân đang trông cậy vào cái gật đầu của cháu đấy.
- Dì Phân, vậy tiền lãi có tính không?
- Tính chứ, tính chứ, tôi không thể vay tiền còn chiếm luôn cả cái lợi này, nhà máy cho bao nhiêu lợi tức, trả cậu hết.
Trương Khác lại hỏi:
- Giám đốc Chu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2820510/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.