Trương Khác gãi đầu, biết đấu khẩu với Hứa Duy không phải là hành vi sáng suốt, cười hì hì hỏi Trần Phi Dung:
- Mọi người đang đánh cầu lông à?
Trần Phi Dung không trả lời, Hứa Duy không biết Đường Thanh, có ý gán ghép hai người nên đưa vợt cho y:
- Tôi mệt toát hết mồ hôi rồi, cậu chơi đi.
Ai ngờ Trần Phi Dung lại nhét vợt cho Hứa Tư:
- Em cũng mệt rồi, chị chơi đi.
Trần Phi Dung còn mặc áo khác, mặt trắng trẻo, trán chẳng thấy mồ hôi, nhìn một cái là biết ngay mới sờ vào vợt. Hứa Tư thì má hồng hào vì vận động, mồ hôi trên trán chưa khô. Thấy Trần Phi Dung không muốn chơi với mình, Trương Khác nhún vai, không muốn Hứa Tư bị mệt, đi tới hành lang đặt vợt lên bàn, nói:
- Em thích đánh mạnh, sợ cầu bay lên mái nhà, thôi em tới viện cờ đợi thầy Hứa.
Trương Khác đi ra cửa, Hứa Tư đuổi theo:
- Còn tưởng quan hệ hai đứa đã tốt hơn rồi.
- Đã bao giờ tốt đâu mà hơn ạ.
Trương Khác nhớ ra quà mình mang từ Hong Kong về, Hứa Tư đã xem hết, chắc nhận ra chiếc kẹp tóc trên đầu Trần Phi Dung:
- Chị nói cái kẹp tóc trên đầu cô ấy à?
- Đúng đấy, cậu tưởng tôi nói cái gì?
- Nếu là quà em tặng, quá nửa là cô ấy ném trả vào mặt em tại chỗ, em dám sao?
Trương Khác làm ra vẻ cười đau khổ:
- Đương Thanh bán hàng ở phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lo-thuong-do/2820508/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.