Quân Lâm xuống lầu lần nữa thì Lâm Tử Lộc đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, khó có khi nàng lại yên tĩnh ngồi một chỗ trầm ngâm suy nghĩ.
Một tay nâng quai hàm, tay kia thì không hề theo một tiết tấu nào gõ gõ lên mặt bàn, một bộ dáng tâm sự nặng nề.
"Khụ khụ." Quân Lâm tận lực ho khan vài tiếng, hắn còn tưởng rằng Lâm Tử Lộc là vì cái hôn kia của hắn mà suy nghĩ đến thất thần.
Lâm Tử Lộc quay đầu, liếc hắn một cái, sau đó lại quay đầu tiếp tục suy xét chuyện còn dang dở.
Biểu cảm của nàng giống như đang muốn nói: Hừ, ngươi xuống đến nơi thì cũng có chuyện liên quan gì tới ta đâu.
Bởi vì lúc trước Quân Lâm ăn trộm đậu hũ thành công nên tâm tình đang rất tốt, lười cùng nàng so đo, có chút thong thả đi đến trước mặt nàng: "Nguyệt nhi, nàng đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
"Ta muốn chuyển ra ở riêng, đang suy nghĩ đến việc mua một tòa nhà, nhưng phát hiện ra bản thân mình hình như không có nhiều bạc đến như vậy, ta không muốn tiếp tục quấy rầy Lưu Bảo Trai. Hiện tại Tô huynh đã rời đi, tất nhiên là không có lý do gì để lại mặt dày mày dạn ở đây rồi." Lâm Tử Lộc rất là nghiêm túc lên tiếng, dù sao đây là khẩn cấp nên được bàn bạc kỹ lưỡng mới tốt.
"A, ta còn tưởng rằng là chuyện gì..." Quân Lâm xem như là ý thức được một điều, vương phi của hắn là một người rất không không lanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326419/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.