"Đi rồi?" Lâm Tử Lộc ảo não vỗ đầu: “Tô huynh sao có thể không thông báo một tiếng chứ, ta còn không kịp hảo hảo cảm tạ hắn một phen."
"Nàng không nỡ sao?" Giọng nói Quân Lâm ẩn ẩn có vị chua.
Lâm Tử Lộc không hề nghe ra sự khác thường trong lời nói của Quân Lâm, thành thật trả lời: "Tất nhiên là không nỡ rồi..."
Nàng đang mải đắm chìm trong cảm xúc ly biệt, hoàn toàn không cảm giác được đột nhiên có một bóng dáng của người nào đó đã bao phủ lên người nàng.
Hiện giờ Lâm Tử Lộc đang bị kẹp giữa Quân Lâm và lan can cầu thang.
Quân Lâm từ trên cao nhìn xuống, trong đôi mắt tĩnh mịch lạnh lẽo là ngọn lửa nóng bỏng, băng và hỏa va chạm, chuyển động trong mắt hắn, cảnh tượng này nhất thời làm cho Lâm Tử Lộc xem đến ngây người.
Quân Lâm tà tứ nhếch môi, khẽ mở miệng hỏi: "Nguyệt nhi, ở trong lòng nàng, ta và người kia, ai nặng ai nhẹ?"
Lâm Tử Lộc chưa từng thấy dáng vẻ Quân Lâm như vậy bao giờ, từ lúc hắn khôi phục trí nhớ tới nay, vẻ mặt rất ít khi trở nên sinh động, mà luôn là lạnh lùng, mặc dù đối với nàng hắn vẫn có chút bất đồng.
Vẻ đạm mạc chìm xuống vô cùng tận, giữa đôi mắt đen như mặc ngọc có ngọn lửa bùng cháy.
Nàng vui vẻ cười ra tiếng, hai mắt cong cong, trên mặt lơ đãng lộ ra má lúm đồng tiền, làm cho Quân Lâm nhìn đến thất thần.
Người trong lòng đáng yêu đến như vậy sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326417/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.