Quân Lâm dựa ở trên khung cửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ đang nở rộ đầy ý cười trên mặt nàng, hắn cố gắng gượng nuốt lời nói sắp ra khỏi khóe miệng xuống.
Vốn đi tới cửa, nghe được nàng và Liên Nhi nói về việc lấy thân báo đáp còn có chút mất hứng, giờ phút này tâm tình của hắn đã bị nụ cười tươi sáng của nàng làm thỏa mãn.
Hắn lắc đầu, xoay người đi xuống lầu. Hắn cũng không biết bản thân mình rốt cuộc là như thế nào, vì sao càng ngày càng trở nên keo kiệt như vậy?
Đây cũng không phải là một vấn đề "nghiêm trọng" gì, nhưng mà hắn cũng đã quên mất mục đích ban đầu đi tới đây, vì thế Lâm Tử Lộc hiện giờ vẫn không biết Tô Ngọc Li đã rời đi, còn có suy nghĩ lát nữa sẽ đến chỗ hắn cẩn thận nói lời cảm ơn sau cũng không muộn.
"Liên Nhi cảm thấy thân thể tốt hơn chưa?" Lâm Tử Lộc xoay xoay người, rồi lại quơ quơ cánh tay, hoạt động gân cốt một chút, sau đó mới lên tiếng hỏi.
"Uh, đã không có gì đáng ngại rồi." Liên Nhi không hề cảm thấy thân thể của mình khó chịu ở chỗ nào, tinh thần ngược lại rất là sảng khoái.
"Vậy ngươi chuẩn bị một chút, sau một chén trà nhỏ, ta sẽ dần ngươi xuống dưới lầu để dùng đồ ăn sáng." Lâm Tử Lộc đứng lên, tay vịn trụ giường để ổn định thân hình.
Lâm Tử Lộc luôn luôn để mặt mộc, lại mặc nam trang, nên chỉ cần một chút thời gian nàng đã chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326415/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.