Đồng tử Lâm Tử Lộc hơi co lại, không hay, nàng đã gặp phải người có mưu đồ xấu rồi sao?
Lại đột nhiên nghe thấy một tiếng cười trong sáng từ phía sau truyền đến, không phải là Tức Mặc Hành Vân – người nam tử yêu nghiệt kia thì còn là ai vào đây, vậy chủ nhân của hai bàn tay này là...
"Tiểu Lâm tử!" Tiếng nói của Lâm Tử Lộc theo khe hở dài nhỏ giữa những ngón tay của Quân Lâm gian nan truyền ra, hô hấp ấm áp phun lên lòng bàn tay hắn, tim Quân Lâm đập thình thịch, nhanh chóng thu tay lại.
Lâm Tử Lộc quay đầu, Quân Lâm đã đứng thẳng dậy, nàng ngửa đầu nhìn hắn, thì chỉ nhìn được chiếc cằm nhọn của hắn.
Quân Lâm cũng không biết bản thân mình vì sao lại làm một hành động ngây thơ như thế, chỉ là khi nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ ngồi ở đằng kia, hắn liền không khống chế được chính mình.
"Cô nương nhà người ta giờ còn đang ngủ say, mà ngươi lại đi ra ngoài, muốn làm cái gì?" Tức Mặc Hành Vân không giống Quân Lâm, hắn còn nhớ rất kỹ kẻđầu sỏ đã quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.
"Đêm khuya thanh vắng, không đi ra ngoài thưởng thức chẳng phải là đã lãng phí rồi sao." Lâm Tử Lộc liếc trắng mắt, nho nhỏ nói thầm: “Cả ngày chỉ biết hết ăn lại ngủ, không khác gì heo."
Lời này của nàng làm cho Quân Lâm buồn cười, Tức Mặc Hành Vân quả thật là có cái loại tập tính động vật này.
"Được rồi, ta nói không lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326408/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.