“Không phục? Vậy ngươi cứ tiếp tục không phục đi.” Lâm Tử Lộc vừa dùng lời nói để đả kích vừa dùng tay vỗ vỗ mặt nàng ta, làm cái cổ của nàng ta lắc qua lắc lại càng thêm đau nhức.
Lâm Tử Lộc đi đến bên người Liên Nhi, lấy chiếc khăn tay từ trong tay Liên, cẩn thận lau chùi một lượt trên tay mình: “Liên Nhi tỷ tỷ cho ta mượn khăn tay một chút nha, nữ nhân này không biết đã trát mấy tầng phấn, không hiểu nổi sao nam nhân có thể xuống miệng được, cũng không sợ há miệng là một ngụm phấn, trúng độc bỏ mình sao?”
“Ha ha, công tử nói đúng lắm, Liên Nhi cũng không hiểu.” Liên Nhi cười dịu dàng, đáy lòng cảm thấy đặc biệt thoải mái.
“Liên Nhi tỷ tỷ rốt cục cũng cười, thật đẹp.” Lâm Tử Lộc thật sự cảm thấy khi Liên Nhi cười rộ lên nhìn rất đẹp, nàng ấy tựa hồ không cười to bao giờ, luôn là hé miệng cười nhạt, tao nhã giống như một đóa hoa bách hợp ngạo nghễ.
“Nguyệt ánh cửu hơi hỏa.
Gió thổi bách hợp hương.”
Nàng cười rộ lên, trong không khí tựa hồ tỏa ra một trận hương hoa bách hợp tươi mát.
Mấy câu thơ kia của Lâm Tử Lộc có lực sát thương rất lớn.
Nghe được ca ngợi của nàng, hai gò má của Liên Nhi cũng đã trở nên ửng đỏ.
Vương gia, vương phi của người vậy mà biết tán gái, chuyện này người có biết không? Dạ Ẩn yên lặng ở trong lòng hỏi thầm, hắn lại nảy sinh cái nhìn mới đối với Lâm Tử Lộc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326407/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.