Cuộc sống của Lâm Tử Lộc và Quân Lâm sống ở An Nhạc huyện vừa bình thản mà vừa hạnh phúc, nhưng lúc này ở đế đô lại gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
"Không phải ta đã nói các ngươi phải giám sát kỹ càng sao?" Quân Dật tọa ở trên giường đệm, thị nữ đang ở một bên cắt móng tay cho hắn.
Trong điện có một nhóm người đang quỳ, người người đều nơm nớp sợ hãi, cúi gằm đầu xuống, không ai dám mở miệng trả lời câu hỏi của hắn.
Quân Dật dùng một cước đá văng thị nữ bên chân ra, nổi giận gầm lên một tiếng: "Cút!"
Hắn xoay người đứng lên, đỏ áo long bào màu nâu giờ này cũng có khí thế dọa người khác ngày thường. Trên mặt tức giận đều lộ hết ra ngoài, tuy là huynh đệ, nhưng ngũ quan cửa hắn cũng không có nét đẹp tinh xảo giống như Quân Lâm. Có thể lý giải là Quân Lâm kế thừa mĩ mạo hơn người của mẫu thân hắn, vì vậy từ khi sinh ra đã được định sẵn sẽ có một bộ túi da tốt.
Tóc mai bay bay theo gió, bên trong một đôi mắt xếch lộ tinh quang; chiếc mũi cao thẳng, mũi hơi nhỏ, gần như là một chiếc mũi chim ưng hoàn mỹ; hình dạng của đôi môi thì càng đẹp mắt, không điểm tự hồng, làm cho cả khuôn mặt nguyên bản trắng nõn càng thêm tỏa sáng.
Toàn bộ ngũ quan kết hợp lại mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách kỳ dị, dùng theo ngôn ngữ diễn giải của Lâm Tử Lộc mà nói chính là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326398/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.