Doãn Phiên Phiên vừa nghe thấy câu nói kia của Quân Dật, ngay lập tức tối sầm mặt lại, ủy khuất nói: "Phiên Phiên không bao giờ muốn đánh đàn nữa"
"Vì sao?" Quân Dật rất muốn nghe tiếng đàn của Doãn Phiên Phiên, nàng có thiên phú rất cao, chỉ cần hơi động tay là đã có thể tạo ra một khúc phá lệ động lòng người.
"Chính là..." Doãn Phiên Phiên muốn nói lại thôi.
"Đừng sợ, có hoàng biểu ca làm chủ cho ngươi." Doãn Phiên Phiên nhìn ra nàng có nỗi khổ tâm, Quân Dật cầm lấy bàn tay mềm mại không xương tay của nàng, lên giọng trấn an.
"Vẫn là hoàng biểu ca tốt, ai~, còn không phải là bởi vì mẫu thân của Phiên Phiên sao." Doãn Phiên Phiên gắt giọng.
"Mẫu thân của Phiên Phiên?" Không phải mẫu thân luôn luôn đối với nàng rất yêu thương sao? Làm sao có thể khó xử nàng?
"Đúng là người, mấy ngày nay mẫu thân luôn luôn ép Phiên Phiên luyện cầm, luyện đến nỗi Phiên Phiên đều thấy phiền, nếu không phải lần này hoàng mợ truyền Phiên Phiên tiến cung, Phiên Phiên còn đang ở nhà khổ luyện đó." Doãn Phiên Phiên dù sao cũng là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, chịu không nổi khổ, không thích nhất là có người quản nàng.
"Luyện đàn..." Vừa nói đến chuyện luyện đàn vất vả của Phiên Phiên, Quân Dật giống như có chút minh bạch lý do vì sao mẫu thân nàng lại bắt nàng luyện cầm chăm chỉ đến như vậy, "Chắc là vì sinh thần của ta đi."
"Uh, nhưng mà ta nhớ là sinh thần lần trước của hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326399/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.