"Ăn quá ngon, quả thực hương vị này so với Quế Hoa Cao ở Đoạn phủ giống nhau như đúc." Lâm Tử Lộc lại cầm lên một khối Quế Hoa Cao, tiếp tục mở miệng ăn lành.
"Nàng ưa thích là tốt rồi." Quân Lâm nhàn nhạt nói một câu, sau đó nghiêm túc nhìn Lâm Tử Lộc ăn.
Ánh mắt Tô Ngọc Li hơi cong tạo thành một hình trăng lưỡi liềm, môi nở một nụ cười nhợt nhạt. Nam nhân này thế nhưng lại đem đầu bếp của Đoạn phủ tới đây, chỉ để làm Quế Hoa Cao cho Lâm Tử Lộc, thật đúng là nhìn không ra, hắn sẽ vì một nữ nhân làm đến mức độ này.
"Ngươi không ăn sao?" Lâm Tử Lộc ngẩng đầu, khách khí hỏi một câu, nhưng biểu cảm rất rõ ràng, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm đĩa Quế Hoa Cao kia, ai dám tranh nó với nàng chứ.
Quân Lâm không nói gì, chỉ lắc lắc đầu, tỏ vẻ hắn sẽ không cướp đoạt chút thức ăn kia từ nàng: "Cứ từ từ ăn, coi chừng nghẹn..."
Nói còn chưa nói xong, Lâm Tử Lộc đã bị nghẹn đến mức hưng hăng ho khan, miếng Quế Hoa Cao ở trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống bắn cả lên người.
Quân Lâm vỗ lưng của nàng để cho nàng dễ thở hơn, dở khóc dở cười nói: "Đâu có ai cùng nàng tranh giành, sao phải vội vội vàng vàng làm gì.”
Một tay tiếp nhận chén trà mà Dạ Ẩn vừa rót được, uống mấy hụm to mới ngừng được cơn ho khan.
Sau khi xong xuôi, tầm mắt của Lâm Tử Lộc mới dừng ở trên những vật thể kì quái dính lên áo bào màu tím của Quân Lâm, nàng xấu hổ cười hì hì: "Cái kia, tiểu Lâm tử, quần áo của ngươi..."
Quân Lâm cũng không cúi đầu xem, thấy Lâm Tử Lộc lôi thôi lếch thếch, đưa cho nàng một tấm khăn tay, sau đó đứng dậy, thong dong đạm tĩnh nói: "Vô sự, trở về ta đổi một bộ y phục mới là được, nàng ở đây ăn trước đi."
Dứt lời, xoay người đi lên lầu, lưu lại Dạ Ẩn ở nơi đó, giờ này hắn ta rất sùng bái Lâm Tử Lộc, bình thường gia nhà bọn họ cũng không phải là một người dễ nói chuyện như vậy, vậy mà Lâm Tử Lộc năm lần bảy lượt làm bẩn y phục của gia, thế nhưng gia cũng chưa từng phát hỏa.
Điều này tượng trừng cho cái gì, điều này tượng trưng gia nhà bọn họ đối Lâm Tử Lộc đã sủng nịch đến một mức độ đáng sợ, vậy thì hắn càng có thêm lý do thuyết phục để lấy lòng vương phi, hư vậy những ngày tháng về sau mới có thể trôi qua yên ổn.
Vì thế, Dạ Ẩn bắt đầu một hành trình oanh oanh liệt liệt nịnh nọt lấy lòng vương phi nhà mình, mà sau này hắn mới biết được, vương phi căn bản chính là một Tiếu Lý Tàng Đao, đáng nhẽ hắn ta nên ngoan đứng bên cạnh gia nhà hắn, bởi vì vương phi so với vương gia còn đáng sợ hơn.
Lâm Tử Lộc đã dùng đồ ăn sáng xong được một lúc mà vẫn chưa thấy Quân Lâm xuống dưới, vì vậy nàng chỉ có thể đi lên lầu gọi hắn, kết quả khi mở rcửa phòng ra có thể nhìn thấy được hinh ảnh quyến rũ mê người của Quân Lâm, hình ảnh này đúng là ứng nhiêm với câu "Phật nói rằng không thể nói".
Quân Lâm vừa tắm rửa xong, áo bào còn chưa mặc vẹn toàn nên để lộ ra hơn phân nửa khuôn ngực rắn chắc, ẩn ẩn có thể thấy được cơ ngực căng đầy, màu da trắng trẻo như bạch ngọc, thậm chí còn nhìn rõ từng đường cơ bắp tinh tráng. Mái tóc hắn ướt át còn nhỏ xuống vài giột nước, hơi nước tràn đầy trong phong, khung cảnh là một mảng mờ mờ ảo ảo, mỹ cảnh này vì thế càng trở nên mị hoặc lạ thường.
Lỗ tai Lâm Tử Lộc lặng lẽ hiện lên một chút đỏ ửng, nhưng ở trên mặt vẫn là bất động thần sắc, nhìn thẳng Quân Lâm lớn tiếng nói: "Tiểu Lâm tử, ngươi nhanh chút đi, ta đang còn chờ ngươi đó, chúng ta còn có việc phải đi xử lý.”
“Được." Quân Lâm đáp, lúc Lâm Tử Lộc tới gần phòng là hắn đã phát hiện ra, nhưng vẫn không có ý định mặc y phục cho đàng hoàng, về phần tại sao, có thể nghĩ là bản tính phúc hắc của hắn đang dần dần hiển lộ ra ngoài đi.
Nghe được tiếng đáp lại, Lâm Tử Lộc nhanh chóng lui ra khỏi phòng, rrooif nhanh chóng đóng sập cửa lại. Tên tiểu Lâm tử thật là, tắm rửa cũng không có khóa cửa cho thật tốt, may mắn người tới đây lần này là nàng, nếu bị người khác nhìn thì phải làm sao?
Lâm Tử Lộc còn chưa có ý thức được ý nghĩ của chính mình có cái gì đó không đúng, nàng chỉ là theo bản năng cảm thấy Quân Lâm là đồ không thể cho người khác xem.
Lâm Tử Lộc không yên lòng đi xuống lầu, Tô Ngọc Li chú ý thấy hai lỗ tai của nàng có điểm phát hồng, mở miệng trêu ghẹo nói: "Sao mặt lại đỏ bừng vậy? Lộc huynh đây là phát sốt sao?"
"Uống trà của ngươi đi." Lâm Tử Lộc đưa mắt nhìn Tô Ngọc Li, thấy hắn đang cầm một chén trà trong tay, không muốn nói nhiều về chuyện xảy ra trên lầu, không hiểu sao nàng cảm thấy vị trà lần này so với trước kia phai nhạt hơn nhiều.
"Tô mỗ rất nhanh sẽ phải rời khỏi An Nhạc huyện, Lộc huynh có tính toán gì không?" Tô Ngọc Li nhìn theo tầm mắt của Lâm Tử Lộc, nâng chén ngọc lên, khẽ uống một ngụm trà nhỏ, sau đó mới lên tiếng hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]