May mắn Quân Lâm đã điểm huyệt ngủ, nên Lâm Tử Lộc khó có được một đêm không nằm mơ, lúc nàng tỉnh lại thì trời đã sáng choang, xoay người xuống giường mới phát hiện ra nơi này là phòng của Quân Lâm.
"Tiểu Lâm tử chỗ nào không đặt lại đặt ta ở trong phòng hăn.” Lâm Tử Lộc than thở một câu, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
"Vương phi, ngài đã dậy." Dạ Ẩn đứng ở cửa đột nhiên lên tiếng, làm cho Lâm Tử Lộc giật nảy mình.
"Sáng tinh mơ, ngươi a! Định hù chết ta sao?" Lâm Tử Lộc dùng tay vỗ vỗ cái ngực nhỏ, trắng mắt liếc hướng phòng mình.
"Vương phi, đây là muốn đi rửa mặt sao? Thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị." Dạ Ẩn theo sau lưng nàng, giọng nói đầy cung kính.
"Đừng, đừng!" Lâm Tử Lộc kêu ngừng, không biết sớm tinh mơ Dạ Ẩn này định làm cái quỷ gì, "Đầu tiên, cái việc nhỏ này sẽ có hạ nhân khác chuẩn bị, cũng không nhọc đến ám vệ đại nhân đây, vấn đề tiếp theo, ai là vương phi nhà ngươi, cái danh xưng này cũng không thể gọi lung tung... Đợi chút, vương phi? Chủ tử của ngươi là Vương Gia sao?"
Lâm Tử Lộc nhạy bén bắt được trọng điểm trong câu nói kia, Quân Lâm cư nhiên là vương gia! Phía trước còn tưởng rằng hắn chỉ là hoàng thân quốc thích, không nghĩ tới hắn lại là một vị Vương Gia hàng thật giá thật.
"Đúng vậy, thưa vương phi." Dạ Ẩn cũng thật kinh ngạc về câu hỏi này, hóa ra Lâm Tử Lộc không biết Quân Lâm là Vương Gia, hắn còn tưởng rằng gia nhà bọn họ cái gì cũng đều nói cho nàng biết.
"Đều nói ta không phải là vương phi, ta và Vương Gia nhà các ngươi không phải là cái loại quan hệ kia, sau này gọi ta là Lộc công tử." Lâm Tử Lộc khoát tay, nàng cũng không dám trèo cao, người hoàng tộc vẫn không nên dính vào là tốt nhất.
"Vâng, Lộc công tử." Dạ Ẩn nhìn ngó y phục bằng lụa mỏng trên người Lâm Tử Lộc, không thể không nói vương phi nhà bọn họ thật sự là có vài phần tư sắc, vẻ đẹp của Lâm Tử Lộc không thể coi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng khí chất cũng rất thanh u. Chính là, đối mặt với dáng vẻ bây giờ của Lâm Tử Lộc bắt hắn la to công tử, điểm này tựa hồ có chút rất quái dị.
Lâm Tử Lộc không hề chú ý ánh mắt kỳ quái của Dạ Ẩn, trái lại nói: "Đúng rồi, Vương Gia nhà các ngươi xếp thứ hàng vậy?" Sớm chiều ở chung đã lâu như vậy, ngay cả chi tiết về thâ thế của đối phương nàng cũng không có thăm dò rõ ràng.
"Hồi vương... Lộc công tử, Vương Gia nhà chúng ta là Ngự Quốc Thất hoàng tử, năm nay người vừa mới được phong làm Lê Vương." Dạ Ẩn không sợ nói rõ thân phận của Vương Gia nhà bọn họ, hắn xem như đã nhìn ra, cái cô gái trước mắt này ở trong lòng vương gia có địa vị không hề nhỏ.
Lần này hắn đã phạm sai, Vương Gia thế nhưng không oán trách lấy một tiếng, cứ như chuyện này không hề có phát sinh vậy, làm cho hắn cũng xuýt quên mất lỗi lầm kia của mình. Điều này làm cho Dạ Ẩn thật đau đầu a, may mà hắn đã biết thông minh hơn, biết lấy lòng vương phi nên chuyện còn có thể vãn hồi.
Chỉ cân một câu nói của Vương phi, liền có thể thay cho thiên ngôn vạn ngữ.
"Lê Vương... cái vị vương gia này giống như ta chưa từng nghe nói qua, dù sao hẳn là một vị vương gia rất lợi hại đi." Miệng Lâm Tử Lộc nói Quân Lâm là một vị vương gia lợi hại, nhưng trong lòng lại muốn hắn là một vị vương gia có nhiều tiền, đây là tính toán nhỏ nhặt của nàng.
Dạ Ẩn thần sắc hơi âm u khi Lâm Tử Lộc hỏi đến điểm này, dừng một chút mới trả lời: "Vâng, chính là một vị vương gia rất lợi hại..."
"Vậy là tốt rồi." Lâm Tử Lộc lưu lại một câu này, ngay lập tức chui vào phòng mình.
Chờ nàng quay lại thì đã có dáng vẻ của một phiên phiên công tử, tay phe phẩy tiểu Chiết Phiến của nàng, nâng bước đi xuống dưới lầu.
Tô Ngọc Kỳ cùng Quân Lâm ngồi ở chỗ kia, nhìn nhau chẳng ai nói một lời, lúc Lâm Tử Lộc xuất hiện, trong nháy mắt hai người liền có thay đổi, trong đôi mắt nhanh chóng toát lên những ánh sáng tỏ rõ họ đang cao hứng.
"Tô huynh, chào buổi sáng, huynh dậy thật sớm a." Lâm Tử Lộc dẫn đầu hướng về phía Tô Ngọc Li nói mấy lời ân cần thăm hỏi, sau đó thật tự giác ngồi ở một vị trí cách Quân Lâm khá gần.
"Lộc huynh, chào buổi sáng." Tô Ngọc Li thật lễ phép đáp lại một câu, sắc mặt không có nhiều gợn sóng lắm.
Nhìn thấy Quân Lâm nâng một đĩa Quế Hoa Cao đưa đến trước mặt Lâm Tử Lộc, nhìn qua đúng là mĩ vị, Lâm Tử Lộc vén tay áo lên, ngay lập tức vươn ma trảo về phía kia, cầm lấy một miếng Quế Hoa Cao nhét nhanh vào miệng, hai gò má phồng phồng, bộ dáng thưởng mĩ vị có chút thô tục, mắt Lâm Tử Lộc vốn dĩ có chút mông lung, nhưng giờ phút này đã thanh tỉnh nhiều rồi. Ăn xong miếng Quế Hoa Cao kia, vẫn còn không quên liếm liếm môi, bộ dáng không hề có chút hình tượng nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]