”Vũ, tiểu tử này tính tình thật là bướng bỉnh.” Mặc vẫn mặc một y phục màuđen, bọc hành lý bằng vải xám sau lưng tựa hồ là vật bất ly thân củahắn.
”A, cũng hợp với khẩu vị của ta, chẳng qua là đáng tiếc...” Vũ lau miệng, nhìn phương hướng rừng cây cười khẽ.
Trong rừng trúc, thanh âm đốn cây liên tiếp truyền ra, trên người vài người thiếu niên mồ hôi nhiều như mưa.
Lâm Tử Thần đã ở nơi này chặt cây được hai ngày rồi, ăn ngủ cũng ở đây,không biết Lâm Tử Lộc thế nào, có bị người ngoài khi phụ hay không.
Càng nghĩ như vậy, hắn càng gấp gáp, động tác trên tay càng nhanh, một gốccây Lục Trúc ngã xuống đất, cành lá run rẩy, một trận ma sát trên mặtđất tạo âm thanh “sha … sha”.
Không, không ngừng, còn có...
” Cạch”
Đao trong tay rớt xuống đất, Lâm Tử Thần hô to một câu: “Chạy mau! Một bầy ong mật đang hướng tới chỗ này!!!”
Vài người thiếu niên hai mặt nhìn nhau, ăn ý cười ra tiếng, nói đùa gì vậy.
”Thật sự có ong mật đang bay tới đây, hơn nữa số lượng nhiều kinh người, hiện chúng ta chạy trốn vẫn kịp.” Lâm Tử Thần thấy bọn họ không tin, lại vội vàng nhắc nhở.
Nhưng mấy người kia vẫn thờ ơ, tiếp tục chặt cây, trước khi mặt trời lặn không có chặt xong... Sẽ phải chịu phạt, vừanghĩ tới hình phạt, bọn họ cả người run lên, rối rít tăng nhanh độngtác, căn bản không đem lời nói Lâm Tử Thần vào đầu.
Lâm Tử Thầnmuốn bỏ chạy, nhưng lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326291/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.