“Hắn là bị người bắt đi, nghe nói là bị đưa đến cho Quan lão gia ở An Nhạchuyện.” Lâm Lộc tức giận, không khỏi nắm chặt hai đấm: “Ta ở một thônnhỏ, muốn tìm hắn nhưng đành bất lực, chỉ cầu Tô công tử có thể giúp tamột tay, làm ơn cứu đệ đệ ta.” Lâm Lộc càng nói càng kích động, thoángchốc hai mắt trở nên rung rung như sắp khóc.
Thấy Lâm Lộc cầu TôNgọc Li, Lâm trở nên nóng nảy, một chưởng vỗ lên mặt bàn, không có nộicông, chỉ cậy mạnh nên không có sức ảnh hưởng lớn gì, chỉ thấy nước tràbắn tứ tung bốn phía, chén ngọc khuynh đảo một trận mà thôi.
”Ngươi, ngươi mau đồng ý nàng, rồi nhanh đi tìm đệ đệ.” Lâm hướng về phía TôNgọc Li hét lớn một tiếng, Lâm Lộc thấy vậy sợ tới mức hồn phách cũng bị dọa.
Quả nhiên, chớp mắt một cái Lâm đã bị thị vệ bắt, được hưởngthụ đãi ngộ mà Lâm Lộc lúc trước đã được thử qua, chỉ cần hắn động,tuyệt đối sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.
”Lui ra!” Tô Ngọc Li lạnh lùng nói.
Một trận gió thoáng qua, tuy sát khí vẫn còn, nhưng người đã biến mất không thấy tung tích.
Lâm sờ sờ cổ, một đầu nhào vào trong lòng Lâm Lộc, mím môi yên lặng rơi lệ, nếu không có Tô Ngọc Li ở bên cạnh, hắn phỏng chừng đã bắt đầu gàokhóc. Lâm Lộc một bên xoa đầu hắn an ủi, một bên hướng Tô Ngọc Li xấu hổ cười, nói: “Tô huynh, Lâm hắn nơi này không tốt lắm, ngươi đừng để ý,cứ coi hắn như một hài tử mà đối xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-lam-thien-ha-hoang-hau-nay-tram-dinh-roi/2326289/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.