“Tướng quân, chớ nên làm hỏng chuyện.” Ta cười lạnh rồi quay đi, bước về phía ngoài căn lều.
Ta nhìn các tướng sĩ ở đằng kia, nở một nụ cười lẳng lơ yêu kiều.
“Diệu Diệu lạnh quá…”
“Quân trưởng mau tới ôm Diệu Diệu đi…” Ta híp mắt câu móc đai lưng của một vị tướng sĩ, rồi sau đó ta nằm lên đống cỏ khô.
Doanh Kỵ đứng ngay cửa lều, chàng nhìn ta bằng ánh mắt lạnh băng. Và ta cũng nhìn chàng giống y như vậy, sau đó ta nhẹ nhàng nở một nụ cười ngả ngớn.
“Hoàng thượng giá lâm! Khao thưởng ba quân!” Âm thanh báo cáo mơ hồ truyền đến bên tai làm ta giật mình, ánh mắt trợn to. Đối mặt với Doanh Kỵ, dường như cả hai chúng ta đều thấy được sự kinh sợ trong mắt đối phương.
Tại sao lại đến sớm hơn hai ngày chứ!
5.
“Diệu Diệu!”
Kiệu rồng ánh vàng mới chỉ tiến vào quân doanh thì Thẩm Lăng Phong đã thấy được cảnh ta nằm trên đống cỏ khô, khóe mắt hắn như muốn nứt ra rồi vậy.
Hắn vội lệnh kiệu đứng lại rồi hốt hoảng chạy đến bên ta.
Một đám lính ở đó, thậm chí có người còn chưa mặc xong áo quần, bọn họ trơ mắt nhìn đương kim thánh thượng chạy đến như thể bị thứ gì đè ép. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, luống cuống tay chân.
“Diệu Diệu… Diệu Diệu…”
“Diệu Diệu, để ta đưa em về…”
Lời này làm ta cười mỉa, trong ánh mắt chẳng hề có chút ưu buồn nào: “Bệ hạ, ta chỉ đang thực hiện trách nhiệm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ky/3599731/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.