Bạch Ngọc Đường căn bản còn chưa kịp đến nơi hắn cần đến, hoàng bảng đầy trời đồn đại đầy trời đã cản đường đi của hắn.
Ngự tiền tứ phẩm hộ vệ Triển Chiêu trọng thương, hoàng đế treo thưởng cầu danh y thiên hạ.
Bạch Ngọc Đường không trì hoãn nữa, một roi thêm một roi vụt xuống thân ái mã, chỉ cầu nhanh hơn, nhanh hơn, có thể nhanh hơn chút nữa!
Hắn muốn chạy đến nhìn bộ dạng ốm yếu của y, sau đó sẽ chờ y tỉnh lại rồi châm chọc y.
Lại giống như dĩ vãng vô số lần vô số lần như thế.
… Chỉ thấy quan tài.
Chỉ thấy quan tài…
Đứng,
Đứng lặng,
Tơ liễu bay bay, hít vào, trong mũi hơi nhột.
Hắn nhíu lông mày, tức giận tơ liễu làm rối loạn tâm hắn, Họa Ảnh vung lên, xua chúng bay xa ra một chút, mũi kiếm vô ý rơi vào khe hở nơi quan tài.
Nghe thấy âm thanh bốn bề phẫn nộ hít khí,
Nghe thấy tiếng ai đang nói quan đã đóng mà mở ra là bất kính với người chết.
Mở? Ai muốn mở quan tài?
Nghe nửa câu sau lại càng thêm tức giận,
Bất kính?
Bạch Ngọc Đường một đời chỉ kính trời đất người thân sư phụ, y là cái gì?
Y là túc địch của Bạch Ngọc Đường, cả đời.
… Đã nói cả đời.
Nếu như, y là túc địch của Bạch Ngọc Đường, kính y làm cái gì?
… Đúng rồi, người chết cũng phải kính,
… Người chết?
… Người?
… Chết?
Dụng lực, quan tài theo tiếng mở ra.
Chầm chậm mở ra…
Người kia ngày thường cùng hắn vui cười tức giận quát mắng, chầm chậm hiện ra,
Vận hoả hồng quan phục, nhẹ nhàng nhắm mắt, lẳng lặng nằm ở nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-khu-quan-y-cuu/1354541/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.